- CHƯƠNG 10::
- - Bạch Dương chính là nhi tử của chúng ta!
Huệ Lan gật đầu khẩn định khiến cả Nhân Mã và Nhân Thành hai tay ong ong không còn nghe được gì nữa. "Ngài mắn ta, vô tình lại mắn chính Ngài, mắn phụ hoàng của Ngài!". Lúc này, bên tay Nhân Mã cứ vang lên câu nói ấy. Anh hiểu rồi, anh thực sự đã hiểu vì sao Bạch Dương lại nói như vậy. Và anh bỗng nhớ lại, nhớ lại việc của 6 năm trước, khi ấy anh còn là một Hoàng Tử. Lúc bấy giờ, Sư Kim Đình nhận lệnh của Phụ Hoàng đưa người con nuôi mà ông ta vừa nhận từ rừng về trong một cuộc đi săn, lúc đó anh, Sư Tử và người đó đã gặp nhau ở trong cung rồi kết bái thành huynh đệ, người đó không ai khác mà chính là Bạch Dương. Một con người 'rừng xanh', suốt 10 năm trời sống trong rừng. Còn được biết là Bạch Dương đang tìm người cha đã bỏ rơi mẹ con anh, khiến bà sinh thù hận rồi tra tấn hành hạ anh, sau đó đuổi đi sau 5 năm trời nuôi dưỡng.
Bạch Dương hận, Bạch Dương oán, có lẽ đã đúng khi tại sao cả hai cùng cha nhưng anh lại được sống trong nhung lụa, hạnh phục còn Bạch Dương thì không? Có thể thứ Bạch Dương cần không phải là nhung lụa, mà chỉ đơn giản một tình yêu từ cha mẹ, một tình cảm gia đình và một người cho anh cảm giác được quan tâm.
1 năm sau đó, Phụ Hoàng thói vị nhường ngôi lại cho anh và ra đi tìm người trong lòng. Sư Kim Đình cũng từ chức nhường lại cho Sư Tử. Còn Bạch Dương cũng đường đường chính chính lên ngôi Quốc Sư. Ba huynh đệ kết nghĩa của anh thì giờ đây mỗi người một hướng. Sư Tử luôn thầm lặng, tỏa ra vẽ an vị với địa vị bấy giờ của mình, nhưng Bạch Dương thì không, anh ta bắt đầu thực hiện việc biến anh thành một 'hôn quân'.
Anh đã từng hận, hận không thể phế chức Quốc Sư của Bạch Dương ròi tống vào nhà giam, hận không thể cho người khác biết oan ức của mình, càng hận không thể một đao chém chết tên lang sói này. Còn bây giờ, anh chỉ cảm thấy ân hận về những gì mình đã bỏ qua, về một Bạch Dương luôn có mặt bên cạnh mình, bảo vệ mình mỗi khi có thích khách dù thích khách muốn giết mình rất nhiều. Về một Bạch Dương mỗi khi thấy mình lo âu là chỉ im lặng một bên nhìn mình với ánh mắt lo âu. Về một Bạch Dương luôn giành cho mình một ánh mắt dịu dàng với vài phần phức tạp. Anh từng nhận ra chứ không phải không, nhưng anh cũng đã nhanh chóng phủi sạch những thứ đó ra khỏi đầu.
Nhân Mã không nói được hay biểu lộ thêm cảm giác gì, chỉ chậm rãi đi ra cửa hang, lặng lẽ nhìn Bạch Dương đang ngồi đó im lặng nhìn trời. Cũng là ánh mắt ưu buồn đó, cũng là gương mặt tư lự đó, khiến Nhân Mã nhớ về đêm trăng cách đây hơn hai tháng. Bạch Dương không vô tình, không máu lạnh, Bạch Dương cũng là một người đa sầu đa cảm như Nhân Mã, như những người khác. Nhưng số phận đã đẩy Bạch Dương đi theo một hướng khác hướng đi ban đầu. Trên đời này. Không ai vừa sinh ra đã muốn mình là một kẻ ác độc. Bên trong mỗi người điều có một lòng tốt, một ước mơ là người tốt, Nhân Mã cũng thế và Bạch Dương có lẽ cũng thế. Nhưng thời gian mới chính là thứ làm nên kết quả cuối cùng. Cũng như trên công đường mỗi người đang đi đều có rất nhiều ngã rẻ cuộc đời, việc lựa chọn hướng đi không chỉ phụ thuộc ở người đang đi mà còn phụ thuộc vào những người xung quanh, không phải vậy sao?
- Ngươi muốn gì?_ Giọng nói lạnh lùng của Bạch Dương vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Nhân Mã.
- Tôi...
- Cút đi! Nếu không ta mang người ra chút giận!
- Huynh không giận, cũng không hận, huynh chỉ đau, tim huynh rất đau, phải không?
- Không. Ta không đau, ta chỉ hận, rất hận.
- Huynh nói sao không được. Chỉ cần đừng tự dối người dối lòng là được rồi!_ Vừa nói, Nhân Mã vừa chậm rãi đến ngồi cạnh Bạch Dương: - Tại sao huynh lại nhường ngôi cho Sư Tử?_ Im lặng một lúc, Nhân Mã hỏi: - Huynh rất yêu Kim Ngưu_công chúa Taurus đúng không?_ Nhân Mã lại hỏi, quan sát thấy mắt Bạch Dương khẽ động, Nhân Mã mĩm cười nói tiếp: - Nếu như huynh làm vua thì huynh sẽ có được cô ấy, vì khi đó huynh là vua một nước, xứng...
- Căm miệng lại cho ta!_ Bạch Dương hét, túm cổ áo của Nhân Mã, tay còn lại vung thành đấm. - Nếu không ta sẽ...sẽ...
- Sẽ thế nào? Đánh? Nếu muốn thì cứ ra tay!
- Ngươi nghĩ là ta không dám?
- Dừng tay!_ Bạch Dương vừa vung tay chuẩn bị gián cho Nhân Mã một cú đấm thì Huệ Lan đã từ trong lao ra giữ lại cánh táy của hắn. - Dương nhi, Nhân Mã là đệ đệ cùng cha khác mẹ với con, con không được đánh nó!
- Ta cần bà nói sao?_ Bạch Dương nhíu mày: - Nhưng...ta không có cha, cũng không có mẹ, càng không có đệ đệ, không có!_ Bạch Dương hét, vung tay hắt ngã Huệ Lan lên mặt đất.
- Dương nhi...con..._ Nhân Thành từ trong bước ra giật mình đến nói không nên lời.
- Ta không phải con của ông. Không phải!
Bạch Dương gào lên một cách giận dữ, vung tay đấm vào bụng Nhân Mã một cú thật mạnh khiến Nhân Mã một đường phun ra một ngụm tiên huyết làm nhiễm đỏ y phục của cả hai. Bạch Dương lập tức bật cười, cười thật lớn và một cách điên dại, hắn buôn tay để Nhân Mã ngã xuống đất trong vòng tay đợi sẵn của Huệ Lan.
- Bạch Dương... ngươi...ngươi thật là tàn nhẫn!_ Huệ Lan hét lên giận dữ.
- Tàn nhẫn!? Không, không đâu...vẫn chưa thể so với những gì bà đã đối với ta. Tại sao? Ta mới là con của bà...nhưng bà lại đối xử với ta còn thua một kẻ chỉ vừa gặp mặt? 5 năm... 5 năm ta sống cùng bà, bà chưa giành cho ta một lời ngọt ngào, chưa tưng ôm ta vào lòng ngay cả khi ta bệnh nặng. Tai sao?_ Bạch Dương gào lên điên dại: - Ta hận bà, hận hắn, hận tất cả các người.TA HẬN CÁC NGƯỜI!
'Bốp!'. Trong tiếng gào, Bạch Dương không hay rằng Nhân Thành đã đến bên cạnh và kết quả là nhận trọn một cái tát nảy lửa của ông. Lúc này, mắt Nhân Thành đã ước lệ, dù cho một người đàn ông có mạnh mẽ đến đâu đi nữa thì khi thấy con mình như thế, chắc sẽ không một ai kìm lòng nỗi.
- Bình tĩnh lại đi, Dương nhi... dù cho ta và mẹ con có lỗi đi chăng nữa... thì Tiểu Mã Nhi là vô tội. Nó vô tội!
- Trên đời này, không ai vô tội cả, không ai cả!
Bạch Dương nhỏ giọng lập đi lặp lại ba từ 'không ai cả' rồi xoay người, chập chững từng bước rời đi. Có lẽ là vì hắn không biết phải làm gì nữa, có thể là vì hắn đã trở nên điên loạn không còn biết gì, có thể là vì bản thân hắn thấy rằng mình là một kẻ dư thừa trong cái gia đình hạnh phúc đó và cũng có thể là vì cả ba hay là vì một việc khác cũng nên. Nhưng điều này ngoài hắn ra thì không ai có thể biết được.
- CHƯƠNG 11::
- Nhân mã được đưa vào trong hang động, Huệ Lan nhẹ nhàng giúp anh lau vệt máu vung vãi trên mặt, cái cảm giác ấm áp từ đôi tay nhẹ nhàng của Huệ Lan khiến Nhân Mã cảm động rất nhiều, suốt 4 năm, anh luôn mong muốn cảm giác đó từ mẫu hậu của mình nhưng mãi đến hôm nay mới cảm nhận được từ một người phụ nữ khác. Thật không hiểu nỗi tại sao Bạch Dương lại hận người mẹ hiền dịu như thế này.
Đêm đến, mưa ngoài trời tí tách rơi, tiếng bước chân lảo đảo bất kì lúc nào cũng có thể ngã vang lên ngoài cửa động hòa cùng tiếng mưa khiến lòng người có chút gì đó sao động. Bạch Dương về, nhưng lại không bước vào trong, chỉ im lặng ngồi ngoài cửa động, mặc cho mưa cứ trút xuống, như muốn được mưa cuốn đi những cảm xúc thầm kín trong lòng.
- Ta đi hỏi Dương nhi tai sao nó lại hận nàng!_ Nhân Thành đứng lên nói rồi đi ra cửa động.
- Không cần đâu!_ Huệ Lan ngăn: - Không cần hỏi thì thiếp cũng biết.
- Nàng biết?
- Phải! Vì trước đây hận chàng, Dương nhi lại là giọt máu của chàng. Thiếp vốn đã định phá bỏ để đở tai tiếng nhưng vì tình cảm đối với chàng lại còn đó nên đã không ra tay. Sau khi sinh Dương nhi ra... đúng như nó nói, thiếp chưa từng đối xử tốt với nó. Thiếp chỉ cho nó uống nước vào mỗi buổi trưa. Năm nó ba tuổi, thiếp đã bất đầu dùng roi nuôi lớn nó. Không chỉ vậy, đôi khi thiếp để mắt đến nó thì lại thấy trên người nó có khá nhiều vết thương không phải do thiếp gây ra. Thiếp biết, nơi thiếp sông ai cũng ghét nó một cách kì lạ, chỉ cần gặp là sẽ ra tay đánh đặp nó. Thiếp cũng biết, nó rất kiên cường, dù thế nào cũng cố vượt qua, nhưng thể lực của nó thì thật sự rất kém, chỉ cần mắc phải một trận mưa nhỏ cũng sẽ mắc bệnh ngay. Nhưng thiếp không quan tâm, thứ thiếp muốn là trút mối hận đối với chàng lên người nó._ Huệ Lan thoáng dừng lại rồi nói tiếp: - Năm nó 5 tuổi, trong một lần tức giận, thiếp đã đuổi nó ra khỏi nhà. Khi ấy nó đã thề là dù chết cũng sẽ không quay lại, nhưng khi nó quay lại thì cũng là lúc nó tìm được chàng và chuẩn bị trả thù. Thiếp gần như không quan tâm và quên đi sự hiện diện của Dương nhi, cho đến một ngày mưa giăng đầy trời cách đây 6 năm trước, nó quay về nhưng chỉ đứng ngoài cửa và nói rằng nó đã tìm được chàng cũng như đang thực hiện lời thề năm xưa. Cũng tại thiếp quá tàn nhẫn...dù không biết tại sao chỉ cần thấy nó là thiếp không thể nào nhẹ tay với nó nhưng tất cả là tại thiếp..._ Nói rồi Huệ Lan nức nở.
- Không...là tại ta...tất cả tại ta...
- Dì, thể lực huynh ấy không tốt, dầm mưa sẽ bệnh thật chứ?_ Im lặng đã lâu, Nhân Mã cuối cùng cũng lên tiếng, chờ Huệ Lan gật đầu khẩn định, Nhân Mã khẽ nói: - Bên ngoài trời đang mưa, huynh ấy ngoài đó cũng đã lâu, vậy....
Nói đến đây, Nhân Mã lập tức đứng lên ba bước thành hai lao ra cửa hang động. Đúng như anh đã nghĩ, Bạch Dương đang ngồi ngoài cửa, cả người ướt sũng, toàn thân toát ra mùi rượu nồng đậm, hai mắt nhắm nghiềm, mặt xanh xao, môi tái nhợt. Thấy vậy Nhân Mã vội gọi Nhân Thành và Huệ Lan giúp đưa Bạch Dương vào trong. Đặt Bạch Dương nằm ngay ngắn gần đóng lữa, Nhân Mã nhanh tay dùng áo khoát ngoài của mình thay cho bộ y phục đã đẩm nước của Bạch Dương. Làm song mọi thứ, anh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi dài nhẹ nhỏm.
Sáng hôm sao, mưa ngoài trời không biết đã tạnh từ lúc nào. Nhân Mã chậm rãi mở mắt, âm thầm đánh giá xung quanh. Chiếc áo khoát thay cho Bạch Dương đang ở trên người anh, Bạch Dương không biết đã đi đâu, cả Nhân Thành và Huệ Lan cũng không thấy. Nhân Mã chậm rãi đi ra cửa liền bất gặp Nhân Thành và Huệ Lan đang tay trong tay từ phía rừng đi đến, còn mang theo khá nhiều trái cây và một sâu cá mà có lẽ cả hai đã lấy được từ rừng. Nhưng mãi đến chiều hôm ấy, Nhân Mã mới có thể thấy Bạch Dương trở về.
Đêm lạnh lại đến kéo theo sự kết thúc của một ngày dài. Nhân Mã chậm rãi ra ngoài cửa hang ngồi cạnh Bạch Dương nhìn lên bầu trời đầy sao sáng, những ngôi sao lấp lánh như những con đom đóm thường nhấp nháy trong đêm, trông thật đẹp, khiến Nhân Mã bất tri bất giác nở nhẹ một nụ cười.
Sương đêm lạnh lẻo theo trời khuya buôn xuống đôi vai, làm Nhân Mã phải cố co người lại, thổi vào tay một hơi thở nóng để làm giảm đi phần nào cơn lạnh.
- Lạnh sao?
- A?! Ừ...
Câu hỏi bất chợt của Bạch Dương khiến Nhân Mã giật mình, vô thức gật đầu đáp. Bạch Dương không nói thêm gì, cỡi áo khoát ngoài khoát lên cho Nhân Mã.
- Nếu lạnh thì nên vào trong!
- Đệ...
- Sẵn tiện, đa tạ vì việc hôm qua.
- Không có gì, nên mà.
Nhân Mã mĩm cười hạnh phúc, thì ra đây chính là tình cảm huynh đệ mà bấy lâu nay anh chưa tình cảm nhận được, cuối cùng thì anh cũng có cơ hội cảm nhận được, thật hạnh phúc.
- Khụ....khụ...
Đang đắm chìm trong hạnh phúc, Nhân Mã bị tiếng ho kịch liệt của Bạch Dương làm giật mình.
- Huynh không sao chứ?
- Không...khụ khụ...không sao...khụ khụ khụ..._ Vừa cố mở miệng, Bạch Dương lập tức ho càng kịch liệt hơn.
- Không được rồi, chúng ta phải vào trong thôi!
- Không... khụ khụ khụ...
- Huynh đừng bướng nữa!_ Nhân Mã hét lên tức giận: - Trời khuya rất lạnh, huynh lại đang bệnh, nếu còn ở đây thì bệnh sẽ càng nặng thêm. Đi, cùng đệ vào trong!
Không đợi Bạch Dương phản ứng, Nhân Mã đã đứng lên vừa lôi vừa kéo hắn vào trong rồi ấn xuống ngồi cạnh bếp lửa trước sự kinh ngạc của Nhân Thành và Huệ Lan. Thở nhẹ một hơi vừa ý, Nhân Mã vội lấy một con cá nướng đưa đến cho Bạch Dương.
- Huynh dùng đi, từ chiều đến giờ huynh chưa ăn gì mà, phải không?
Không nhận con cá, Bạch Dương nhíu mày tỏ vẻ khó chịu nhìn con cá rồi nhìn Nhân Mã.
- Sao vậy? Không có độc đâu, huynh đừng lo._Nhân Mã mĩm cười nói, đưa con cá lại gần Bạch Dương.
- Lấy ra chỗ khác!_ Bạch Dương hét, vung tay đánh rớt con cá khỏi tay Nhân Mã.
- Huynh sao vậy?
- Ta...khụ khụ khụ...ta...khụ khụ....
Thấy Bạch Dương cúi người, hai tay bưng miệng không ngừng ho khan khiến Nhân Mã và Nhân Thành hoãng hốt đưa tay vuốt lưng hắn.
- Có...
- Suỵt...có người...lánh vào...đi!
Lời còn chưa nói, Nhân Thành đã bị động tác ra dấu im lặng làm ngậm miệng. Cả Nhân Mã, Nhân Thành và Huệ Lan đưa mắt nhìn nhau rồi cũng nhanh chóng làm theo, ẩn mình sau vách đá quan sát Bạch Dương đang chậm rãi đi ra cửa hang. Im lặng một lúc lâu, Bạch Dương bỗng câu lên một nụ cười khinh thường, nói:
- Người đến không thiện, kẻ thiện không đến. Hoàng Thượng, Người đến đây làm gì?
- CHƯƠNG 12::
- - Hoàng Thượng, Ngài đến đây có việc gì?
- Huynh cần gì mĩa mai thế?_ Đáp lại Bạch Dương là giọng nói quen thuộc của Sư Tử. - Đệ nhớ trước đây huynh không có nói với giọng như thế.
- Đừng gọi thân thiết thế chứ!_ Bạch Dương khinh miệt: - Ta và Ngài đâu có quan hệ gì.
- Làm sao không có quan hệ?_ Sư Tử hai mắt tròn xoe nói: - Huynh dù gì cũng là nghĩa huynh của đệ mà.
- Nghĩa huynh?! Hahaha...Ta và ngươi đã không còn quan hệ từ lâu rồi.
- Từ...khi nào?
- Từ cái ngày ta biết người và lão già ở nhà ngươi (cha Sư Tử) lợi dụng ta.
- Lợi...lợi...dụng...
- Đừng giả vờ! Trước đây ta ngu ngốc mới tin lời các ngươi, ngoan ngoãn trở thành một nghĩa tử hiếu thuận của Sư Kim Đình. Kết quả thì ta nhận được gì, ngay từ lúc đầu các ngươi vốn chỉ muốn lợi dụng ta. Tốt thôi, ta để các ngươi lợi dụng để chiếm ngôi và ta lợi dụng các ngươi để trả thù, có qua có lại thôi.
- Huynh...huynh biết tất cả sao?
- Tất nhiên!
- Vậy thì tại sao? Tại sao huynh không ra tay với đệ và phụ thân?
- Tại sao ta phải ra tay? Và theo ngươi thì ta nên làm gì các ngươi các ngươi mới cho là đúng?_ Bạch Dương cười nhạt, mắt khẽ nhìn trời một lúc rồi nhìn lại Sư Tử: - Vào đề chính đi, ngài đến đây làm gì?
Bạch Dương cười ôn nhu, chậm rãi dựa vào vách đá, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhìn Sư Tử theo kiểu chờ đợi. Thấy vậy, Sư Tử lấy lại bình tĩnh nói:
-Đệ đến đây chỉ để hỏi huynh, Tiểu Mã đang ở đâu?
- Để làm gì?
- Giải oan cho huynh ấy. Đệ nghĩ huynh nên ra làm chứng, trả lại danh dự của một minh quân cho đệ ấy, trả lại cho đệ ấy sự trong sạch mà đệ ấy phải có, một đất nước với người dân tin vào đệ ấy.
- Tức là trả lại cho hắn những gì hắn có phải không?
- Phải!
- Trả lại cho hắn những gì hắn phải có...vậy ai trả lại cho ta những gì ta phải có đây? Ai trả lại ta danh dự làm một con người, ai trả lại ta một tuổi thơ mà ta đáng được nhận, ai trả lại ta sự trong sạch trong trái tim mình đây? Là ai, là kẻ nào chứ?
Bạch Dương hét lên bi phẫn, ngay từ lúc bất đầu thì ai là người đúng, ai là người sai đây? Chân lý đứng về phía ai và từ bỏ ai? Không ai biết cả và cũng chẳng ai muốn biết, chân lý nằm ở con người, hà tất gì phải biết nó đứng về phía ai.
Sư Tử im lặng, anh không nói không phải là không biết nói gì nhưng liệu lời anh sẽ nói có tát dụng xoa dịu trái tim của một kẻ bị người đời ngược đãi không? Từ khi được sinh ra, cả anh và Nhân Mã điều là chăn im nệm ấm thì cảm xúc của một người mền trời chiếu đất, nước máu cơm bùn làm sao mà hiểu thấu đây?
- Thôi bỏ đi, một kẻ như ta thì có gì mà để người ta lấy đi rồi trả lại!_ Giọng Bạch Dương khá trầm ổn như những gì vừa nói chỉ là một thứ tầm thường của tầm thường: - Nhưng ngươi nghĩ ta ngốc sao? Ra làm chứng chính là tự nhận tội.
- Huynh yên tâm, đệ sẽ không để huynh bị gì, chính đệ sẽ nhận tội.
- Hức...ngươi nghĩ ta tin ngươi sao? Cả Bảo Bình và Song Ngư cùng Ma Kết và Thiên Yết điều biết người làm là ta, toàn bộ bằng chứng điều hướng...về phía ta..._ Giọng Bạch Dương run rẩy như đang cố ép lại tiếng ho khan: - Nếu như...ra làm chứng, ngươi...nghĩ...ta giữ mạng..được sao?
- Được! Chắc chắn được!
- Được? H... khụ khụ khụ...
- Huynh...
- Câm...Ta nhất định không thả Nhân Ma...nhất định không ra làm chứng...giải oan cho...hắn...khụ khụ khụ...
- Huynh...
- Câm ngay...cút...cút đi...khụ khụ khụ khụ....
- Đại ca...
Sư Tử nghẹn giọng muốn tiến đến đỡ Bạch Dương và trong nhưng tay đưa ra giữa chừng lại rút về, chằn chừ một lúc lại sợ chọc giận Bạch Dương nên cuối cùng cũng nhượng bộ.
- Được, đệ đi. Nhưng trước khi đi đệ muốn nói với huynh một câu nói muốn nói với huynh rằng: Huynh không một mình, không cô độc, có rất nhiều người đang quan tâm huynh, chỉ có huynh luôn tự tránh xa vòng tay của họ chứ không ai bỏ rơi huynh. Quá khứ của huynh tuy rất đau thương nhưng nó đã qua thì vì lý gì cố nếu giữ để rồi đau khổ. Đệ mong huynh hãy dùng trái tim mình để suy nghĩ và cảm nhận, huynh sẽ hiểu được những gì đệ nói. Cáo từ!
Lời vừa dứt, Sư Tử đã lập tức dùng kinh công xé gió rời đi để lại Bạch Dương đang im lặng nhìn theo. Lúc này, tuy Bạch Dương diện vô biểu tình nhưng bên tai cứ ong ong vang lên câu nói vừa rồi của Sư Tử. Một lúc sau, anh tự cắn nhẹ môi dưới của mình tự hạ quyết tâm rằng không thả Nhân Mã hay trả lại trong sạch cho y thì bên tay Bạch Dương bỗng vang lên tiếng gọi tên anh. Bạch Dương vừa quay lại thì vừa vặn nhận trọn một cái tát nảy lửa vào mặt, và một tiếng hét của Huệ Lan không có sự dịu dàng như đối với Nhân Mã:
- Tên súc sinh ngươi lúc nãy đã nói gì?
- Ta sẽ không ra mặt làm chứng, sẽ không trả lại trong sạch cho hắn!
- Ngươi...Đồ súc sinh, ngươi dám nhắc lại lần nữa không?
- Dù là trăm hay ngàn lần ta cũng sẽ nói. Ta nhất định không trả trong sạch lại cho hắn.
- Tên súc sinh ngươi nghe cho rõ đây! Tốt nhất ngươi nên ra mặt nhận tội, trả lại công bằng cho Tiểu Mã, nếu không, ta không để yên cho ngươi đâu!
- Bà sẽ làm gì đây?_ Bạch Dương cười khinh thường: - Bà nghĩ tôi còn sợ bà như trước đây sau?
Huệ Lan không nói gì ngay sau đó, chỉ nhanh như cắt tặng vào mặt Bạch Dương vài cái tát tay khiến cho một người như Bạch Dương cũng phải rỉ ra một ít máu nơi khóe môi.
- Huệ Lan, nàng bình tĩnh đi!_ Nhân Thành một bên hoãn hốt giữ lại cánh tay còn đang vung lên của Huệ Lan: - Có gì từ từ nói!
- Dì đừng quá kích động!_ Nhân Mã cũng vội chen ra trước mặt Bạch Dương nói: - Dù huynh ấy có ra mặt hay không cũng không sao, con không cần ngôi vị hay những thứ khác, con chỉ cần gia đình chúng ta hạnh phúc, với con như vậy cũng đủ rồi.
- Tiểu Mã, con đúng là một đứa trẻ ngốc.
Huệ Lan giọng dịu dàng nói, tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Nhân Mã nhưng hành động của bà lại khiến cho ai đó tâm đau như có muôn vàng cánh tay xé nó ra. Lúc Nhân Mã đang chìm đắm trong tình yêu giống như tình cảm vô bờ của người mẹ thì một âm thanh không lớn vang lên phía sau anh. Ngay khi chưa kịp hiểu việc gì sảy ra thì một thứ nóng ấm, dinh dính lại có mùi tanh phun lên người anh. Nhân Mã vội xoay mặt lại, vừa vặn trong thấy Bạch Dương hai mắt nhắm nghiềm đang từ từ ngã xuống, miệng vươn đầy máu, mặt tái xanh lại trông chẳng khác gì so với một người sắp đi về cõi vĩnh hằng.
- CHƯƠNG 13::
- - Công Chúa, mời!
Vị cai ngục cuối người mở cửa phòng giam Bảo Bình và Song Ngư mời Xử Nữ vào. Khiến hai cô gái bên trong giật mình đến mục trừng khẩu ngốc nhìn nhau rồi nhìn người vừa vào.
- Công Chúa!?
- Xin lỗi vì đã không thông báo:_ Xử Nữ hơi cúi chào: - Tiểu nữ vừa được Thái Hậu nhận làm nghĩa nữ không lâu.
- Không sao cả đâu!_ Bảo Bình cười nhạt: - Sao này Mẫu Hậu nhờ tỷ rồi.
- Và sao này bọn muội sẽ gọi tỷ là tỷ._ Song Ngư vui vẻ: - Dù sao thì tỷ cũng là ái phi của hoàng huynh.
- Umh.... Đúng rồi, tỷ đến để nói với hai muội một việc.
- Việc gì ạ?
- Về tin tức của Tiểu Mã Ca.
- Tỷ có tin về hoàng huynh?
- Suỵt...nhỏ tiếng chút! Lần trước tỷ có theo dõi Sư Tử đến chỗ Bạch Dương. Hiện tại Tiểu Mã Ca đang ở chỗ Bạch Dương, tại hang động cách kinh thành vài trăm dặm về hướng Đông Nam.
- Sư Tử võ công cũng vào hàng cao thủ trong cao thủ, tại sao bị theo dỗi lại không hay biết?
- Trừ phi tỷ cũng là...
- Uhm... Tỷ cũng một thân võ nghệ, tung hoành trời Nam đất Bắc. Bởi vì muốn hành thích Tiểu Mã Ca nên mới cãi trang vào cung, nhưng sau một thời gian quan sát, tỷ mới phát hiện sự thật phía sau những gì mọi người thấy.
Thấy cả hai gật đầu đã hiểu, Xử Nữ mới hít sâu một hơi nhẹ nhàng nói:
- Hiện tại Tiểu Mã Ca có lẽ vẫn an toàn nhưng hai muội cùng Thiên Thống Lĩnh và Ma Kết Tướng Quân thì đang gặp nguy hiểm.
- Nguy hiểm?
- Uhm...Tỷ nghe nói giờ Ngọ ba khắc ba ngày sau sẽ xử tử bốn người các muội. Tỷ đã cầu xin Sư Tử nhưng thời gian chỉ kéo dài thêm hai ngày.
- Tức là 5 ngày?
- Uhm... Tỷ đến đây để thông báo thế thôi, nhưng hai muội yên tâm, bằng mọi giá tỷ cũng cứu bốn người.
- Đa tạ tỷ, bọn muội sẽ không sao đâu
- Muội tin rằng các nhân ắt có thiên tướng, bốn người bọn muội sẽ không sao.
- Hai muội thật là...đáng lẽ câu đó là ta nói mới đúng chứ:_ Xử Nữ cười khổ nhưng cũng thấy vui vì tính lạc quan của cả Bảo Bình và Song Ngư: - Thôi được rồi, tỷ đã thấy tốt hơn khi nói chuyện với hai muội, giờ thì tỷ phải về chuẩn bị cho chuyến thăm viếng Bạch Dương vào đêm nay!
*****
Đêm đến, Xử Nữ thân vặn hắc y rời cung cấm, an toàn vượt qua tử cấm thành, Xử Nữ dùng tốc độ xé gió lao đến hang động nơi Nhân Mã bị giam giữ.
Đến nơi, Xử Nữ nhìn thấy Bạch Dương một thân đơn bạc ngồi ở cửa hang nhìn lên bầu trời đêm. Im lặng quan sát một lúc, Xử Nữ vớ tay hai một chiếc lá rồi dùng nội lực truyền vào sau đó ném chiếc lá về phía Bạch Dương. Bạch Dương giật mình đưa tay giữ lại chiếc lá, thấy vậy Xử Nữ mĩm cười xoay người chạy vào rừng để Bạch Dương đuổi theo. Cả hai cùng rượt đuổi vào sâu trong rừng thì Xử Nữ dừng bước và Bạch Dương cũng dừng lại.
Xoay người, Xử Nữ rút kiếm tấng công Bạch Dương, chỉ thấy thanh kiếm dưới sự điều khiển của cô xòe tròn một cách điêu luyện làm cho Bạch Dương hơi biến sắc.
"Kiếm Vũ Phi Hoa sao? Thật không ngờ lại gặp nó ở đây!" Lòng Bạch Dương nhẹ nhàng reo lên dù rằng anh đã lấy lại bình tĩnh: "Nhưng đó không phải là thanh kiếm mà Nhân Mã đã tặng cho Xử Nữ làm vật định tình sao? Nếu nó ở đây thì người này không lẽ là..." Nghĩ đến đây, đầu ốc Bạch Dương bất đầu quay cuồn, bước chân lảo đảo đứng không vững trong khi thế công của Xử Nữ đã đến gần. Đúng lúc này, một đạo bạch quan lóe lên rồi 'ken' một tiếng, lưỡi kiếm của Xử Nữ bị chặn lại, người đến không ai khác mà chính là Nhân Mã.
Tình hình là lúc ở hang động Nhân Mã thấy Bạch Dương đột ngột chạy đi nên đã mang theo thanh kiếm của Bạch Dương còn ở trong hang động vội vàng đuổi theo. Đến nơi chỉ thấy một hắc y nhân đang tấng công Bạch Dương trong khi Bạch Dương tùy thời sẽ ngã, Nhân Mã mới vội vàng rút kiếm lao đến ngay khi chưa kịp suy nghĩ.
- Ngươi là ai?_ Nhân Mã lạnh lùng hỏi khi còn chưa nhìn đến người kia: - Tại sao lại vô duyên vô cớ tấng công người vậy?
Nhìn Nhân Mã, Xử Nữ không đáp, chỉ vội vội vàng vàng thu kiếm lao vụt vào rừng cây rồi khuất bóng. Im lặng nhìn theo một lúc Nhân Mã mới xoay lain nhìn Bạch Dương.
- Ca, người đó là ai vậy?
- Làm sao ta biết và nếu ta nhớ không lầm thì không phải ngươi đang bị giam sao, sao lại ở đây?
- Vậy mà cũng gọi là giam sao, không siền xích, không khóa cửa... xem ra khái niệm về giam giữ của huyng không được bình thường!
- Ngươi còn ở đó làm gì vậy, đi thôi!
- Ca, chờ đệ!
Lúc này Nhân Mã mới nhận ra là Bạch Dương đã đi cách mình một đoạn nên vội vàng đuổi theo.
Phía xa, ở một góc cây, Xử Nữ chậm rãi bước ra quan sát bóng lưng của hai người. Đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại như nghĩ ngợi cái gì đó, một lúc sau, cô xoay người quay lại con đường đã đi trở về hoàng cung.
Fanpage
|
|