Diễn đàn Tuổi trẻ Việt Nam | 2TVN Forum
Tự học qua những câu chuyện ý nghĩa trong cuộc sống FfWzt02
Diễn đàn Tuổi trẻ Việt Nam | 2TVN Forum
Tự học qua những câu chuyện ý nghĩa trong cuộc sống FfWzt02



#1

22.03.15 14:09

Linhchi

Linhchi

Thiên sứ 2T : cấp 1
https://hocluat.vn/de-thi-luat/
Thiên sứ 2T : cấp 1

Hôm nay mình sẽ tiếp tục gửi đến các bạn 5 Truyện ngắn hay và ý nghĩa về cuộc sống (phần 7) cùng đọc và ngẫm na


Truyện 1: Nỗi lo của mỗi người


Tự học qua những câu chuyện ý nghĩa trong cuộc sống Guy-with-bag-of-pecans1

Một thiên thần đang dạo chơi trên đường thì nhìn thấy một người đàn ông đang mang trên lưng chiếc túi rất nặng. Thiên thần tò mò hỏi thăm:

  • Này anh bạn, anh đang mang vật gì mà nặng nhọc thế?
  • Tôi đang mang những lo lắng của tôi! – Người đàn ông thở không ra hơi
  • Anh có thể đặt chiếc túi xuống để tôi nhìn thấy những lo lắng của anh được không? – Thiên thần đề nghị

Người đàn ông đặt chiếc túi xuống; Thiên thần nhìn vào nhưng chẳng thấy gì cả: Đó chỉ là chiếc túi rỗng!
Thiên thần thốt lên:

  • Anh bạn, tôi không hề thấy có nỗi lo nào đang đè lên anh cả. Hãy quẳng chiếc túi ấy đi!
  • Không thể nào, ngày nào tôi cũng rất lo lắng. Tôi lo cho những điều đã xảy ra hôm qua, và những điều sẽ đến vào ngày mai. – Người đàn ông nói.

Bạn thấy đấy, nỗi lo chỉ thật sự trở thành gánh nặng khi bạn không hề biết đó là nỗi lo gì và cứ băn khoăn nó đã qua hay sẽ đến. Hãy vui sống vì ngày hôm nay bạn nhé!

Truyện 2: Hãy giết ngay “con bò” của bạn


Tự học qua những câu chuyện ý nghĩa trong cuộc sống Maxresdefault

Chuyện kể về 2 thầy trò ghé thăm 1 gia đình sống dưới mức nghèo khổ trong 1 túp lề tồi tàn. Cuộc sống của gia đình 8 người này được duy trì nhờ 1 con bò sữa. Đó là tài sản vô cùng quý báu của gia đình họ so với dân làng chung quanh. Trước khi bỏ đi, người thầy đã đâm chết con bò, trong sự sợ hãi và lo lắng của người học trò.
Một năm sau, hai thầy trò quay lại chứng kiến gia đình đó sống sung túc trong một căn nhà đàng hoàng. Thì ra không có con bò để vắt sửa, gia đình họ phải chống lại cái đói bằng cách phát hoang đất trồng lương thực. Ban đầu chỉ là để khỏi chết đói, sau đó thì họ có nhiều lương thực để bán ra chợ và từ đó họ trở nên sung túc.
Bài học từ người thầy: “Con bò mà họ yêu quí như báu vật chính là sợi dây xích trói buộc cuộc đời họ với đói nghèo khổ cực. Chỉ khi mất đi sự an toàn giả tạo đó thì họ mới nhìn sang hướng mới”.
Ông thầy nâng tầm ý nghĩa câu chuyện “Nếu con có 1 công việc – dù con không thích – giúp con trả được nợ, sống sót và cũng tận hưởng được một vài tiện nghi nho nhỏ, thì con dễ dàng rơi vào cái bẫy hài lòng với suy nghĩ rằng ít nhất thì mình cũng có được một cái gì đó. Cuối cùng con biện minh rằng khối người muốn được như vậy mà có được đâu”.
Nghe xong lời dạy, người học trò, tìm “giết” con bò của mình, để bắt đầu một cuộc sống không có bò.

Truyện 3: Thật khó nói lời cảm ơn mẹ


Tự học qua những câu chuyện ý nghĩa trong cuộc sống Thank-you-mom-in-sand

Một hôm, cô gái và bà mẹ cãi nhau. Sau đó, cô bỏ nhà ra đi.
Cô ta chạy rất lâu. Thấy phía trước có tiệm mì, lúc đó, cô mới cảm thấy đói bụng. Nhưng khi cô sờ vào túi, thì một xu cũng không có.
Bà chủ tiệm mì là người tốt bụng, tinh tế. Thấy cô gái đứng đó liền hỏi: “Có phải con muốn ăn mì”.
Cô gái trả lời một cách ngại ngùng: “Nhưng con không mang theo tiền”.
“Không sao, bà có thể mời con ăn”.
Bà chủ mang đến một tô mì nóng hổi. Cô ta rất cảm kích, mới ăn được một ít, thì nước mắt đã chảy ra, rơi xuống tô mì.
Bà chủ an ủi: “Con làm sao vậy?”.
Cô gái vừa lau nước mắt vừa nói: “Con không sao cả, con chỉ cảm kích. Con và bà không hề quen biết nhau, vậy mà bà đối xử với con thật tốt, còn nấu mì cho con ăn nữa. Nhưng con đã cãi lời mẹ và bà đã đuổi con ra khỏi nhà. Bà còn bảo con đừng quay trở lại nữa”. Bà chủ nghe xong, rồi bình tĩnh nói; “Sao con lại nghĩ như vậy? Con nghĩ thử xem, bà chỉ nấu cho con ăn một bữa, mà con lại cảm kích. Vậy mẹ con đã nấu mười mấy năm cơm gạo cho con ăn, sao con không cảm ơn mẹ mà còn cãi nhau với mẹ”.
Nghe xong cô gái lặng người.
Cô ăn hết tô mì một cách vội vã, rồi lập tức chạy vế nhà. Khi về đến nhà, thì thấy mẹ đang đứng trước cửa đợi. Vừa thấy cô người mẹ rất vui mừng: “Mau vào nhà, cơm mẹ đã nấu xong rồi, thức ăn nguội hết rồi”.
Lúc đó, nước mắt của cô gái lại chảy!
Có khi chỉ nhận được một chút ân huệ của người khác chúng ta laị cảm thấy rất cảm kích và biết ơn. Nhưng đối với ân tình của người thân, thì chúng ta lại làm lơ như không hề thấy.

Truyện 4: Mẹ đã làm như thế đó ba


Tự học qua những câu chuyện ý nghĩa trong cuộc sống Mother_and_son_by_anxiouspineapples-d52wvp9-734x1024

Anh về nhà lúc bóng tối đã vây khắp bốn bề. Thấy anh về, chị hết sức vui mừng, vội vàng bưng trà, rót nước như đón tiếp khách từ phương xa đến, rồi bước ngay vào bếp nấu nướng.
Chị vừa tất bật làm cơm vừa kể với chồng những việc xảy ra trong mấy năm qua. Nhưng anh không hề liếc nhìn chị lấy một cái khiến chị ngừng bặt, ngượng ngùng như mình đã làm sai điều gì.
Anh không uống trà do chị bưng lên, không ăn hoa quả chị gọt cho anh. Anh ngồi trên sofa, suy tính làm sao nói cho rõ mọi chuyện. Anh về lần này là để ly hôn với chị.
Anh và chị lớn lên trong cùng một thôn. Khi chạm ngõ, anh không đồng ý vì một bên chân chị có tật. Mẹ anh bảo, nó tốt bụng, chân có hơi tập tễnh nhưng chẳng trở ngại gì đến công việc, vả chăng chỉ có con bé ấy là thích hợp với gia đình mình. Anh là người hiếu thuận, biết mẹ nói như thế là thực tình nên không có ý kiến gì nữa. Nhưng anh không thích chị, chị biết lòng anh không được thoải mái nên chị một lòng đối xử tốt với anh, dường như chỉ có thế mới bù đắp được cho anh.
Một ngày, bạn anh rủ anh đi nơi khác làm thuê, bảo tiền kiếm được ở ngoài đó dễ hơn rất nhiều. Chị lúc đó vừa có bầu, suy nghĩ một hồi rồi bảo anh, nếu muốn đi thì cứ đi, ở nhà đã có em. Chị đón mẹ chồng ở dưới quê lên ở cùng với mình.
Anh bảo, kiếm được kha khá tiền tôi sẽ về. Chị bảo, kiếm được tiền hay không, anh cứ về là được.
Anh mới đi được mấy tháng, mẹ anh đã ốm liệt giường. Trong thư gửi cho anh, chị bảo anh nên về. Chồng là núi cho vợ nhờ cậy, chị muốn nương tựa vào trái núi đó.
Khi ấy việc làm ăn của anh vừa mới tiến triển, anh viết thư khuyên chị cố gắng, anh không thể bỏ việc để về được. Thư sau gửi cho anh, chị không nói việc nhà vất vả gian nan nữa, chỉ nói mọi việc đều ổn để anh yên tâm về phía ra đình để yên tâm làm ăn.
Anh đi một mạch đến 5 năm. Sau 5 năm, anh được bạn cùng thôn báo tin mẹ anh sắp nguy. Về đến nhà, anh thấy nhà được thu xếp đâu ra đấy. Mẹ anh quần áo tinh tươm sạch sẽ nằm trên giường. Anh nhớ tới lời mẹ bảo anh ngày trước, rằng chị là cô gái tốt bụng và chịu thương chịu khó…
Chị không hề biết 5 năm qua, anh có công ty riêng của mình và còn có người tình riêng của mình. Người tình của anh đã tốt nghiệp đại học, rất xinh đẹp và duyên dáng.
Người tình nói, cô muốn anh cho cô một danh phận. Anh bảo cô, mẹ mình ốm nặng lắm, anh lấy vợ vốn là một sai lầm, có gì lưu luyến nữa đâu! Thế rồi anh cầm giấy thỏa thuận ly hôn đã viết sẵn về nhà.
Anh trải tờ thỏa thuận ly hôn trước mặt vợ, nói, tôi chỉ cần thằng bé, còn tất cả là phần của cô ; ngoài ra tôi còn bù thêm cho cô một khoản tiền lớn nữa. Anh cho rằng mình xử sự như thế là rất có tình và hào phóng. Mặt chị lập tức trắng bệch. Một lúc lâu sau chị mới nức nở nói, em không cần một xu của anh, anh để con cho em là được.
Anh hỏi:
- Vì sao cô cứ nhất định nuôi con? Cô có khả năng nuôi dạy nó cho tốt đâu? Tôi mới có thể cho nó học một trường tốt nhất, cho nó sống đầy đủ nhất.
Chị đáp:
- Em có đủ tình yêu cho nó, như thế chẳng đủ rồi sao?
Đang lúc hai người tranh chấp thì con trai họ chạy về, nói là muốn tới siêu thị mua đồ chơi. Anh cất tờ giấy ly hôn, đưa con xuống lầu đi siêu thị. Con lớn chừng này rồi mà anh chưa hề chăm sóc nó được tẹo nào, vì thế anh chiều theo ý con, mua rất nhiều thứ cho nó.
Khi phải leo cầu thang lên tầng năm, thằng bé kêu mỏi chân, bắt bố cõng. Anh cõng con, leo được hai tầng đã mệt đứt hơi.
Thằng bé hỏi:
- Ba có mệt không?
- Mệt chứ!
- Con đã lớn thành đứa trẻ lớn rồi mà!
Thằng bé áp mặt vào lưng bố, nói:
- Ba ơi, nếu mệt thì ba đếm bậc cầu thang nhé, hễ đếm là ba không thấy mệt nữa đâu!
Anh không nhịn được cười, bảo con:
- Sao con ngốc thế?
- Đếm thì lại mệt hơn ấy chứ?
Thằng bé nói :
- Khi ba vắng nhà, mẹ thường bế con và cõng bà xuống sân phơi nắng. Lúc phơi nắng xong trở lên nhà, mẹ bước lên bậc nào thì đếm bậc ấy. Mẹ bảo đếm thì không thấy mệt nữa. Ấy là mẹ còn đau lưng đấy, chẳng lẽ ba không khỏe bằng mẹ hay sao?
Anh bỗng ngây người rồi trong mắt chợt trào ra cái gì đó long lanh.

Truyện 5: Hãy hiếu thảo

Khi tôi lên giường đi ngủ là 11 giờ đêm. Bên ngoài cửa sổ thì những bông tuyết nhỏ đang rơi…
Tôi chui vào trong chăn, cầm lấy cái đồng hồ báo thức, phát hiện ra nó không kêu được nữa, tôi quên chưa mua pin mà trời thì lạnh thế này tôi lại chẳng muốn dậy. Tôi liền gọi điện cho mẹ.
- Mẹ ơi, đồng hồ báo thức của con hết pin rồi, mai con phải đi sớm đến công ty vì có một cuộc họp. 6 giờ sáng mẹ gọi con dậy nhé?
Giọng mẹ ở đầu bên kia chừng một lúc mới nghe thấy, có lẽ mẹ cũng đang ngủ, mẹ bảo:
- Được rồi con yêu ah!
Khi chuông điện thoại reo, tôi vẫn đang mơ một giấc mơ đẹp. Bên ngoài trời vẫn còn tối, mẹ ở đầu dây bên kia nói:
- Con gái ah! Con mau dậy đi, hôm nay có cuộc họp đấy!
Tôi ngẩng đầu nhìn, mới có 5h40 phút, tôi không nén được sự bực mình.
- Không phải con bảo là 6 giờ mẹ hẵng gọi con hay sao? Con muốn ngủ thêm một chút nữa.
Mẹ ở đầu dây bên kia không nói gì cả, tôi cúp máy. Thức dậy, tôi tắm gội xong xuôi rồi đi làm. Thời tiết thật lạnh, tuyết rơi lả tả giữa trời đất bao la, đứng ở bến xe bus chân tôi run cầm cập. Xung quanh còn mờ mờ ảo ảo, đứng bên cạnh tôi là hai bác đã có tuổi, tóc đã hoa râm, tôi nghe thấy bác trai nói với bác gái.
- Bà xem tối nào bà cũng không ngủ ngon. Mới có mấy giờ sáng đã giục tôi dậy rồi. Bây giờ thì đứng đợi rõ lâu.
Đúng vậy, chuyến xe đầu còn 5 phút nữa mới đến. Cuối cùng thì xe cũng đã đến, tôi lên xe. Lái xe là một chàng trai còn rất trẻ, đợi tôi lên xe xong thì anh ta liền cho xe chạy. Tôi nói với anh ta rằng:
- Anh tài xế này, còn hai bác nữa đang ở dưới mà trời thì lạnh như thế này. Họ đã đứng đợi rất lâu, tại sao anh không đợi người ta lên xe rồi hãy chạy?
Anh ta rất bình tĩnh nói:
- Không sao đâu, đó là bố mẹ của tôi. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi lái xe bus, bố mẹ tôi đến đây để xem tôi đấy mà.
Bỗng nhiên tôi bật khóc, tôi nhìn thấy tin nhắn gửi đến của bố. ” Con gái ah! Mẹ nói là mẹ đã không tốt, cả đêm mẹ ngủ không ngon, dậy từ rất sớm, lo cho con sợ muộn cuộc họp.”
Chúng ta nợ cuộc đời này rất nhiều thứ, nhưng thứ duy nhất không yêu cầu chúng ta phải báo đáp lại, chỉ có thể là tình yêu thương của mẹ cha!

Trung tâm Tự học TOPPER
#2

10.03.17 21:38

uknown2

uknown2

Thành viên Danh Giá

Thành viên Danh Giá

Bình luận bằng facebook

   

Quyền hạn của bạn

   
Bạn không có quyền trả lời bài viết