- Chương 10: Dạ Tiệc 2:
- Lúc cô xuống lầu, Dịch Tân đang chờ ở trong phòng lớn, nghe được cước bộ của cô, anh quay đầu lại, trong nháy mắt, con ngươi thâm sâu. Cô bị anh nhìn thế hơi ngượng ngùng, cúi đầu, nhìn bộ lễ phục trên người này, xác định lần nữa xem có gì không ổn không, đồng thơi nhìn anh, “Sao vậy? Không hợp với em?”
Trong lòng cô thật ra có chút lo lắng, mặc dù cô từ lúc rất nhỏ đã bắt đầu theo mẹ đi dạ tiệc, thế nhưng đó là chuyện cực kỳ lâu trước kia. Về sau, nhà họ Tân mặc dù không thiếu trường hợp như vậy, nhưng cô cũng chưa từng tham dự qua, vì vậy, tất cả mọi người chỉ biết nhà họ Tân có một Tân Giác, chưa bao giờ biết, còn có Tân Hoành. Về sau lại. . . . . Cô bị người đàn ông này cất giữ, có thể ra khỏi cửa, chỉ có công việc, một thân chính trang. Bởi vì xa lạ, nên có hơi lo lắng.
“Ừ, thật sự không hợp.” Đôi mắt sâu của người đàn ông kia ngừng ở trên người cô, hơi trầm ngâm, lại chậm rãi đi tới trước người cô, ánh mắt càn rỡ do dự ở trên người cô.
Cô mặc một bộ váy đuôi cá màu xanh ngọc, cắt xén vừa thân, cùng đường cong xinh đẹp của cô hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, Dịch Tân nhìn, chỉ cảm thấy cô như một mỹ nhân ngư từ ngoài biển sâu, chỉ là, anh cũng không muốn cho cô biết.
Tay của anh ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, lặp lại một lần, “Thật sự không hợp.”
Vừa nói vừa kéo cô ra ngoài.
Trên đầu Tân Hoành đầy vạch đen, cô cũng không phải ngu ngốc, trong lòng oán thầm, như vậy mà không hợp, ánh mắt anh như vậy. . . . . Muốn thôi mà không được. . . . Làm cái gì? Tân Hoành vẫn luôn biết, Dịch Tân có địa vị hết sức quan trọng, nếu không, năm đó cũng không thể cứu cô từ vây bắt của nhà họ Thẩm.
Chẳng qua là khi tận mắt chứng kiến ảnh hưởng của anh trong lúc xã giao, cô không nhịn được mà líu lưỡi không nói nên lời.
Thật ra thì, mặc kệ xuất thân của cô, chuyện hôm nay làm cũng thế, trường hợp như vậy cô cũng thấy không ít, chỉ là tin tức Dịch Tân trên sân khấu, khiến cô kinh ngạc.
Lúc bọn họ đến, trong phòng tiệc đã tụ hội đầy người, có người từ xa xa nhìn về phía Dịch Tân, khẽ gọi một tiếng “Tân thiếu”, nhất thời, hai người bọn họ trở thành tiêu điểm, sau đó, dàn nhạc liền đệm nhạc, tiếng nhạc vui mừng, cứ như tiệc sinh nhật hôm này làm cho Dịch Tân vậy.
Phong Dương mang theo Tang Nhuế tới, vỗ vào vai Dịch Tân, “Em chỉ thông báo tượng trưng với anh một tiếng, anh lại làm thật, chạy tới giành danh tiếng với em.”
Nói là như vậy, nhưng trên mặt Phong Dương vẫn mang theo nụ cười. Phong Dương cũng là một người đàn ông anh tuấn, chỉ là nét anh tuấn của anh không giống với Dịch Tân thoạt nhìn dịu dàng tuấn dật, mà là hào phóng không câu nệ tiểu tiết khí phách.
Phong Dương vừa nói anh mắt lại khoa trương mà nhìn Tân Hoành, đang muốn bày tỏ khen ngợi một câu, lại nhìn thấy ánh mắt không thân thiện của người đàn ông bên cạnh cô, vì vậy muốn bật thốt lên “hot” như lửa bị buộc nói thành “Vinh dự cho em! Chị dâu có thể tới thật là vinh dự!”
Phong Dương là người ra sao, em họ của Dịch Tân, từ nhỏ bên cạnh Dịch Tân, đã lớn đến như vậy, cũng nhất định phải có nhiều khéo léo. Mặc dù Dịch Tân cũng không nói người đi theo là vợ anh, nhưng mang theo Tân Hoành xuất hiện ở nơi đông người như vậy, chính là một loại tuyên bố bản thân.
Phong Dương sao có thể không hiểu? Vì vậy, anh một tiếng “chị dâu” vang dội, chính là giúp đỡ nói tên. Tân Hoành nghe một tiếng chị dâu của anh hơi ngẩn ra, liền hiểu, trong đầu xúc động, quả nhiên có thể đi theo bên cạnh Dịch Tân đều không phải dân lành a!
Suy nghĩ, cũng đúng nhìn Phong Dương cười một tiếng, “Ánh sáng của cậu bắn ra bốn phía, sáng rực rỡ như vậy, còn có thể thấy được ánh sáng nhạt như tôi, có con mắt thật tốt.”
- Chương 11: Dạ Tiệc 3:
- “Ánh mắt tốt sao?” Phong Dương cười, ánh mắt đảo qua Dịch Tân vẫn đang ôm Tân Hoành, nói, “Đâu bằng Dịch Tân, lúc tôi còn đang thưởng thức, anh ấy đã cất giữ rồi.”
Tân Hoành nghe xong, trong lòng hơi trùng xuống, nghiêng đầu nhìn Dịch Tân, lại thấy anh đang nhìn cô, ánh mắt nhàn nhạt.
“Đúng vậy, ánh mắt anh sao lại kém thế, tại sao lại nhìn trúng em vậy?” Là Tang Nhuế hờn dỗi, đôi mắt đẹp hơi chuyển, bên trong vẫn có nét cười. Tuy giả bộ giận, Phong Dương cũng không dám thất lễ, vội vàng ôm vợ vào ngực, làm bộ dạng lấy lòng vợ, “Đúng vậy, ánh mắt anh thật kém, đều bị em mê hoặc, có thể thấy vợ của anh có bao nhiêu hào quang tươi đẹp bắn ra bốn phía, làm cho người ta không dời mắt được!”
Tang Nhuế nghe xong, hơi chút hưởng thụ, mãn nguyện gật đầu lại kéo tay Tây Hoành, cười nói, “Hoành Hoành, Dịch Tân cuối cùng đã cho chị xuất hiện bên ngoài ánh sáng, chúc mừng!”
Lời này vừa ra, Dịch Tân lạnh mặt, Tân Hoành vẻ mặt xấu hổ. Tang Nhuế cũng không động, Phong Dương chồng cô vẫn cười cười, hai người hình như cũng không nhìn thấy Dịch Tân đang không vui. Nhưng Tân Hoành lại không có lá gan bỏ qua tâm tình của Dịch Tân, miễn cưỡng cười với Tang Nhuế đáp lại, “Ánh sáng? Bây giờ là buổi đêm cũng không có mặt trời, nhưng trại lại có thể ngắm nhìn ánh trăng. Không biết chị có cái vinh hạnh này không, mời người đẹp Tang Nhuế cùng nhau đi một vòng thưởng thức trăng sáng nha?”
Tang Nhuế nghe xong, cười đến híp mắt lại, gật đầu, nhìn Dịch Tân, “Anh Tân, em mang vợ anh đi ra vườn hoa một chút, anh nha, nắm chặt thời gian không cho chị ấy ra ngoài xã giao….Anh, tranh thủ xã giao đi.”
Tang Nhuế nói, bên trong lời nói có một chút ẩn ý, hơn nữa lại nói trước mặt Tân Hoành, lại khiến người ta lý giải thành --- vợ đến đây rồi, mau mau dọn sân đi! Dịch Tân nghe xong, cũng không nhìn Tang Nhuế, tay khoác lên vai Tân Hoành, cúi đầu ôn nhu nói, “Nơi này quả thật quá hỗn loạn, em cùng Tang Nhuế đi ra ngoài hít thở không khí trước, một lát anh ra ngoài tìm em.”
Trong mắt anh có một loại ôn nhu, dưới ánh đèn có hơi lóa mắt, Tân Hoành nghe theo liền gật đầu, không nhịn được dơ tay sửa sang lại quần áo của anh, nói một câu, “Ừm, không nên uống nhiều.”
Dịch Tân nghe xong, con ngươi trong nháy mắt sáng lên, giống như vừa được cưng mà lo sợ, trong lòng vừa động, đã cúi đầu, hôn lên môi cô. Trước mặt bao người, Tân Hoành cảm thấy xấu hổ, mà anh lại cực nhanh tách ra, buông cô ra, nói, “Đi đi.”
Một bức tường, ngăn cách hai thế giới. Bên trong, quần áo thơm mát tóc mai bay; bên ngoài, một vầng trăng cô đơn. Gió đêm hơi lạnh, thổi tới mặt, làm người ta hơi giật mình, thanh tỉnh.
“Xem ra, tình cảm của chị và Dịch Tân tiến độ vùn vụt a!” Tang Nhuế nhìn Tân Hoành, trong mắt rõ ràng có ngụ ý. Tân Hoành sững sờ một lát, mới hiểu được ngụ ý kia “Cái hôn lúc chia xa”, nhịn không được bật cười, “Em cũng biết Dịch Tân, thói quen hành động không có quy tắc, hành động thường hơi khoa trương một chút.”
Trên mặt Tân Hoành vẫn khẽ mỉm cười, nhưng Tang Nhuế cảm thấy được trong mắt cô có sự chua sót. Muốn nói lời an ủi cô, vừa hé miệng, mà lại cảm thấy cô nói đúng, Dịch Tân người này, người ngoài luôn luôn khó biết được anh đang suy nghĩ gì. Nhưng có thể thấy rõ ràng một điều, ai cũng nhìn ra được, Dịch Tân đối với Tân Hoành là thật sự bảo hộ nghiêm mật, thậm chí gần giống với….giam cầm.
- Chương 12: Dạ Tiệc 4:
- Cùng Tang Nhuế nói vài câu, lại có một vị khách nữ đến tìm Tang Nhuế, nói là muốn nhờ cô giúp đỡ. Mặc dù nói không rõ, nhưng qua vẻ mặt, Tân Hoành đại khái cũng nhìn ra được, có lẽ là để ý vị công tử kia, muốn nhờ nữ chủ nhân để tiếp cận. Tang Nhuế vốn là muốn cự tuyệt, Tân Hoành lại cười vỗ vỗ tay cô, “Em đi vào trước đi, chị tự đi cũng được.”
Tang Nhuế do dự một lát, xong dặn Tân Hoành, “Bên ngoài trời lạnh, nếu lạnh quá hãy mau vào trong.”
Nói xong mới dẫn theo vị tiểu thư kia đi vào. Vị tiểu thư kia, không biết là thiên kim nhà nào. Tân Hoành nhìn hai bóng lưng đi xa, cái loại cảm giác này ở trong lòng lại càng dâng lên, cái loại cảm giác này, cảm giác cô cùng cô ta không phải là người chung một thế giới, nhưng lại cứ phải gặp nhau.
Cô cũng đã từng thoát ra thành công, nhưng sau lại gặp phải Dịch Tân, cánh tay của anh rất có lực, bắt được tay cô, liền có thể mang cô lại về nơi không thuộc về mình này, lại cương quyết kéo về.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có tiếng bước chân phía sau, tiếng bước chân kia, cô hoàn toàn không quen, cảm thấy bất an. Tân Hoành đột nhiên quay đầu, nhìn thấy người tới, lập tức mở to mắt.
Đèn trong vườn hoa không sáng rõ lắm, có chút mờ mờ ảo ảo, đúng lúc này, Tân Hoành lại chỉ cảm thấy lòng đang co rút lại, thấm lạnh. Đó là một loại khắc sâu vào trong hồi ức.
“Tân Hoành, quả nhiên là cô.”
Người đến là một người đàn ông, bộ dáng lưu manh. Tân Hoành cười lạnh, “Hạ Tiểu Đồng, như thế nào, ở thành phố A lừa gạt không nổi, chạy tới nơi này rồi?”
Người đến nghe Tân Hoành nói xong, trong mắt lập tức tràn ngập oán độc, bước một bước to về phía Tân Hoành. Tân Hoành lập tức lui về phía sau, hắn ta lại lập tức bước tới gần, hung hang nói, “Tân Hoành, cô một phụ nữ phong tao, cô cùng Trầm Ngôn quấn quit không rõ, rời xa hắn ta, bây giờ lại vẫn quyến rũ Dịch Tân! Chẳng trách năm đó chướng mắt tôi!”
Tân Hoành không thể lui tiếp, chỉ có thể bị ép tiếp xúc với Hạ Tiểu Đồng. Hạ Tiểu Đồng hình như có uống rượu, Tân Hoành chỉ cảm thấy mùi rượu xông vào mũi, nhịn không được thấy ghê tởm.
Hạ Tiểu Đồng thấy sắc mặt chán ghét của cô, bực tức trải dài trong lòng lúc này lại càng mãnh liệt bạo phát, đưa tay, liền bấm lên vai Tân Hoành, ngoan độc nói, “Cô không phải thích tiền sao? A? Trầm Ngôn có cái gì tốt, chẳng qua là dựa vào cha hắn có tiền, có thể trên cô.”
Tân Hoành bị hắn ta ép chặt, không thoát ra được, trong lòng vốn có chút tức giận, lúc này nghe xong hắn đột nhiên nói tới Trầm Ngôn, trong nháy mắt hiểu rõ, châm chọc mà cười, “Trách không được. . . .”
Hạ Tiểu Đồng ngẩn ra, “Trách không được cái gì?”
Tân Hoành cười lạnh, “Trách không được ông chạy trốn tới nơi này, thì ra là vì Trầm Ngôn không buông tha ông a! Thế nào? Chị của ông và cháu gái ngoại của ông không cứu được ông hả?”
Hạ Tiểu Đồng là một con vật bị thương tổn, Tân Hoành liền cứ chọc vào miệng viết thương kia, nhất thời, con dã thú kia mất lý trí, giơ tay lên, muốn tát vào mặt Tân Hoành. Mà khi tay hắn ta giơ lên, lại ngược lại buông lỏng Tân Hoành, phản ứng của Tân Hoành cực nhanh, nắm lấy đầu hắn ta hung hăng đá vào dưới háng hắn. Hạ Tiểu Đồng vội vàng né tránh, Tân Hoành nhân cơ hội xoay người một cái, vòng ra phía sau hắn, chỉ vào hắn ta, nén giận nói, “Hạ Tiểu Đồng, rất lâu trước kia tôi đã nói với anh, kể cả chị của anh được Tân Hạo cưng chiều, Tân Hoành tôi trêu chọc làm phiền Tân Hạo, bị cháu gái ngoại Tân Giác của ông dùng chút thủ đoạn đuổi tôi ra khỏi nhà, Tân Hoành tôi cũng không phải người mà Hạ Tiểu Đồng ông có thể tranh chấp.”
- Chương 13: Dạ Tiệc 5:
- Lúc Tân Hoành nói lời này, không giận cũng không buồn, cũng chỉ là ngữ điệu bình thường, một chút cũng không có cảm giác cố chấp. Nhưng nguyên nhân chính là sắc mặt cô bình thản, lại càng kích thích tự ti ở sâu trong nội tâm Hạ Tiểu Đồng, nhịn không được, thẹn quá hóa giận, tay nắm thành quyền, cơ thể tiến lên phía trước đánh tới Tân Hoành. Tân Hoành liên tiếp lui về phía sau, không để ý đôi giày cao gót hơn mười cm ở dưới chân đang dẫm lên váy dài, phút chốc không nhìn kỹ, dẫm lên váy, cơ thể không vững, ngã ra phía sau. . .Nhưng cơ thể lại có chút ấm áp, không còn ngã xuống. Tân Hoành trợn mắt, nhìn thấy mặt Dịch Tân phóng đại trước mặt mình, không hiểu sao, trong lòng an tâm hơn, vài ngày nay đã không thấy cảm giác này, cuối cùng có thể được chút nghỉ ngơi an ủi.
Sắc mặt Dịch Tân không vui, khó coi đến cực hạn, thậm chí động tác lôi kéo cô đứng thẳng dậy cũng có chút thô lỗ. Nguyên Thâm ở phía trước tóm lấy Hạ Tiểu Đồng, một quyền lại một quyền lực vô cùng lớn, đánh tới người hắn.
Hạ Tiểu Đồng cố gắng tránh né phản kháng, nhưng ở trước mặt là Nguyên Thâm, chẳng qua là quá phí công. Ban đêm trong vườn hoa yên tích, âm thanh đánh quyền cùng với tiếng kêu xin của Hạ Tiểu Đồng vang lên.
“Tân thiếu gia, tha mạng! Tân thiếu gia, là hiểu lầm! Hiểu lầm! A! Xin nhẹ tay!”
“Hiểu lầm?” Tiếng nói của Dịch Tân rất nhẹ, Tân Hoành nghe xong lại cảm thấy trong lòng đang phát run, “Phụ nữ của Dịch Tân tôi, là người có thể để ông hiểu lầm sao?”
Nói, lại nói, “Nguyên Thâm, dừng tay.”
Nguyên Thâm nghe lệnh, thả lỏng kiềm chế đối với Hạ Tiểu Đồng, Hạ Tiểu Đồng vì mất chỗ dựa, ngã thẳng xuống, nằm sát trên mặt đất. Dịch Tân chậm rãi đi tới bên người đang chật vật trên mặt đất kia, điệu bộ của anh, giống như một quý công tử ưu nhã đang thưởng thức một thú vui tao nhã.
“Bàn tay nào của ông chạm vào cô ấy?”
Tiếng nói của anh cực kỳ nhẹ nhàng dịu dàng, giống như giọng nói mềm mại đang nói với người yêu, chính Tân Hoành còn đang mê muội, đột nhiên nghe một tiếng “rắc rắc”, cảm thấy kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng lại, lại nghe được một tiếng hét thảm thiết, xé tan trời đêm.
“A!”
Tân Hoành quay mặt nhìn lại Hạ Tiểu Đồng, đã thấy Dịch Tân nhẹ nhàng buông tay phải của hắn ta ra. Tay phải của hắn ta cứ vậy rớt trên mặt đất, mặc dù còn lại một lớp da liên kết với thân thể, nhưng lại không thể kiểm soát.
Dịch Tân, tay không bẻ gãy cánh tay phải của Hạ Tiểu Đồng. Hạ Tiểu Đồng đau đến không hít thở được, Dịch Tân lại chậm rãi cầm lấy tay trái của hắn.
“Đừng, đừng, Tân thiếu gia! Tôi sai rồi, tôi xin anh bỏ qua cho tôi đi!”
Tiếng kêu thảm thiết của Hạ Tiểu Đồng là kinh động chủ nhân ở đây, Phong Dương vội vàng chạy đến, Tang Nhuế ở phía sau, ngăn cản khách mời muốn xem kịch vui.
“Dịch Tân, dừng tay!”
Một tiếng ngăn cản của Phong Dương, Tân Hoành cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, vội vàng đi đến bên cạnh Dịch Tân, kéo cánh tay anh, nói khẽ, “Đủ rồi.”
Dịch Tân quay đầu nhìn cô, thấy cô nhẹ nhàng lắc đầu với anh. Ánh mắt anh lại càng tối, cảm xúc trong lòng bốc lên. Nhưng cuối cùng vẫn buông tha một cánh tay khác của Hạ Tiểu Đồng, đứng dậy, ôm chặt eo cô, muốn ra về.
Hạ Tiểu Đồng kia lại là người không thức thời, mắt thấy Phong Dương tới, cho là đã tìm được chỗ dựa vững chắc, cho rằng Dịch Tân không dám động vào hắn ta lúc này, lại tiếp tục khóc lóc om sòm, mang đau đớn lúc trước phát tiết ra ngoài, tiếng nói ngoan độc,
“Tân Hoành, có phải những tên đàn ông ở bên cạnh cô, đều cam tâm bán mạng vì cô đúng không hả? Cô. . . .”
Hắn ta chưa kịp nói xong, một tiếng sung vang lên, chấn động bóng đêm, khiến hắn ta không nói tiếp được
- Chương 14: Dạ Tiệc 6:
- Tân Hoành cảm thấy sợ hãi, đột nhiên xoay người, lại cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, có một bàn tay to ấp áp đã che lại mắt. Không thấy rõ, liền cảm thấy bối rối, cô dơ tay, muốn gạt bàn tay đang che mắt xuống.
“Đừng nhìn.” Bên tai là tiếng nói âm trầm như hồ sâu ngàn năm của Dịch Tân. Toàn than Tân Hoành chấn động, đột nhiên sợ hãi trong lòng, từ chỗ sâu nhất đáy lòng bốc lên, đánh thẳng tới đại não, đột nhiên bóp chặt khiến cô mất đi lý trí. Nhịn không được, tăng thêm lực kéo tay anh, ra sức muốn tách tay anh ra, tiếng nói bối rối cũng không dừng lại, “Anh giết ông ta? Anh giết ông ta phải không?”
Đột nhiên cô kích thích cùng kháng cự, hoàn toàn chọc giận Dịch Tân, anh đột nhiên buông tay, lạnh giọng nghiêm nghị nói. “Tân Hoành, có phải mặc kệ anh làm cái gì, vì ai, trong lòng em anh vĩnh viễn đều là lòng dạ độc ác, máu lạnh vô tình, là tội ác tày trời?”
Tân Hoành mở mắt, nhưng nhìn thấy hai mắt anh đang nén giận, trong mắt kia lại không nhìn thấy một anh vân đạm phong kinh (dịu dàng dịu dàng) mà cô quen, giờ phút này, tận sâu trong đôi mắt anh hơi đỏ lên. Trong lòng cô đau xót, lại không kịp suy nghĩ nhiều, lại vội vàng quay đầu nhìn về phía Hạ Tiểu Đồng.
Nhìn thấy hạ tiểu đồng nằm trên mặt đất, máu trong người lưu thong, người chỉ ngất đi. Anh không có giết người, anh không có giết người, tốt.
Nơi này, có nhiều người nhìn như vậy, vì tên khốn hạ tiểu đồng như vậy, không đáng. . . .Lúc này trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra, cô vội vàng nhìn Phong Dương, vội nói, “Đừng để ông ta chết, được không?”
Mắt Phong Dương nheo lại, nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt lại không cười, chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, mới dặn Nguyên Thâm, “Mang ông ta, theo tôi.”
Nhìn thấy ba người kia rời đi, người vây xem ở cửa sổ sát đất biệt thự cũng tản đi, lúc này Tân Hoành mới hơi chút yên lòng. Dịch Tân vẫn nhìn cô, mắt thấy cô bối rối đến khẩn trương mới nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng anh cúi đầu, bật cười, nụ cười cực kỳ áp lực, hơi lộ liễu, là vì trái tim mảy may băng giá, tim cực lạnh,
“Tân Hoành, có phải trong mắt em, thậm chí anh còn không bằng một tên lưu manh bắt nạt em?”
Tân Hoành, em chi là trong lòng anh ngoan độc ra tay tàn bạo, trong lòng em, để lại cho em chỉ là một mùi máu tanh thôi sao?
Tân Hoành nghe xong, cảm thấy đau lòng vừa rồi mới bị ép xuống bây giờ lại dâng lên, vội vàng nhìn Dịch Tân, đã thấy anh nhếch khóe môi, trong ánh mắt tràn đầy tơ máu, bộ dáng giận dữ cực hạn. . . Lúc này cô mới giật mình, thì ra, vừa rồi, bối rối của cô trong mắt anh thành sự phủ định của thẩm phán dành cho anh, cô vì một kẻ lưu manh mà chỉ trích anh.
Mạnh mẽ lắc đầu, cô cuống quit kéo tay anh, “Không phải, không phải, em. . .”
“Đủ rồi! Không cần biện mình! Hai năm che đậy giả dối, khi nào em mới có thể cho anh nhìn thấy sự thật lòng của em?!”
Tay cô khẽ chạm lên da anh, anh đột nhiên gạt ra. Không có không chế lực đạo, sức hơi lớn, Tân Hoành bị anh gạt ra, cơ thể hơi chênh vênh, đợi cô ổn định lại cơ thể, anh cũng đã xoay người nhanh rời đi. Tân Hoành đứng tại chỗ, mắt thấy bóng lưng anh bước anh rời đi, không đuổi theo. Gió đêm thổi qua, đột nhiên cô cảm thấy toàn than rét run, cái lạnh kia thấm sâu vào trong đáy lòng từ từ lan tràn, đến toàn than, bao phủ cô.
~ Hết phần Dạ Tiệc.
- Chương 15: Ba Ngày Đau Khổ 1:
- Bả vai có chút ấm, Tân Hoành hoàn hồn, xoay người, thấy Tang Nhuế đang vỗ nhẹ lên vai cô. Tang Nhuế khẽ thở dài, trong mắt tràn đầy áy náy, “Thật xin lỗi, em không nên để chị ở lại một mình trong vườn.”
Tân Hoành nhìn cô, nhẹ nhàng lắc đầu, “Không, không liên quan đến em.” Thậm chí. . . .Cũng không có quá nhiều liên hệ đối với Hạ Tiểu Đông. Tất cả, chỉ là khúc mắc của hai người, tồn tại đã lâu. Hoặc là, cả đời cũng không thể nói rõ, trong hai người, rõ ràng tồn tại một vết nứt rất sâu, khó có thể lấp đầy.
Tang Nhuế nắm lấy tay cô, kéo cô đi vào trong, “Đi vào trước đã, bên ngoài rất lạnh, chị cũng đã đứng bên ngoài lâu rồi.”
Tân Hoành nhẹ nhàng gật đầu, theo cô đi vào trong. Bên trong buổi tiệc vẫn ca múa mừng cảnh thái bình như cũ, tận hưởng sung sướng. Tuy vừa rồi có Tang Nhuế ngăn cản, mọi người không thể lại gần, trong vườn hoa lại rất tối, khoảng cách lại xa, bọn họ chắc không thấy chuyện gì xảy ra. Nhưng tiếng súng vừa rồi vang lên, thâm trí còn không có cách âm, bọn họ nhất định nghe thấy. Lại vẫn đang vui vẻ bình an như vậy, trên mặt không có một chút bất an hay mất hứng, cứ như vừa rồi không hề phát sinh bất kỳ chuyện gì.
Trong lòng Tân Hoành thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời lại có một cảm giác không nói lên lời, cảm giác kia là do Dịch Tân.
Tang Nhuế lập tức lôi kéo cô chạy lên gác, rời khỏi nơi ầm ĩ này, vỗ nhẹ tay cô, trấn an nói, “Yên tâm, đây là Phong gia. Chuyện vừa rồi là chuyện nhỏ.”
Tân Hoành nhẹ nhàng gật đầu. Trong lòng có một hơi chua sót, vì sao ngay cả Tang Nhuế cũng nhìn ra cô quan tâm anh, mà anh lại hiểu lầm cô? Tang Nhuế đưa cho cô một cốc nước, ngồi đối diện cô, trong mắt có chút nặng nề, “Hoành Hoành, em không lừa chị, đến bây giờ em vẫn không hiểu, vì cái gì mà Dịch Tân lại chọn chị?”
Tân Hoành nghe xong, ngược lại khẽ cười, “Đúng vậy, đến bây giờ chị cũng nghi hoặc, vì cái gì anh ấy lại cứ chọn chị?”
Tang Nhuế khẽ thở dài, trong mắt hiện lên đồng tình, “Hoành Hoành, tin tưởng em, làm người phụ nữ của Dịch Tân, hoặc là vô cùng hạnh phúc, hoặc là tuyệt đối bất hạnh, không có vùng trung gian. Nên chị phải hiểu rõ, một chị phải là người phụ nữ vô cùng hạnh phúc kia, hai là người tuyệt đối bất hạnh kia. Chỉ có hai phương án cực đoan này, không có lựa chọn khác.”
Tân Hoành hơi cúi đầu, cô cảm thấy Tang Nhuế nói rất đúng. Lúc ngẩng đầu lên nhìn Tang Nhuế, khóe môi hơi cười tự giễu, “Em không phải vẫn nghĩ rằng, chị cũng không thể lựa chọn rời đi?”
Tang Nhuế nhìn cô, nghiêm túc gật đầu, “Đúng, trong chuyện dây dưa này, người có thể nói dừng lại, vĩnh viễn không phải chị.”
“Phong phu nhân, Tân thiếu gia sai tôi tới đón thiếu phu nhân trở về.” Có tiếng bước chân lại gần, Nguyên Thâm đang ở ngoài cửa, đúng phòng hai người đang nói chuyện. Tân Hoành liếc nhìn cửa một cái, khẽ than, đứng dậy, lại nhìn Tang Nhuế, khẽ cười nói, “Tối nay, cám ơn em.”
Nói xong, liền đi ra ngoài. Tang Nhuế kéo tay cô, “Hoành Hoành, Dịch Tân có lẽ không phải một người chồng thích hợp dành cho chị, nhưng mà, anh ấy lại chọn chị. Anh ấy chọn chị, chị hiểu chưa? Nếu không thể nói dừng, ít nhất cố gắng tranh thủ vì chính mình vài ngày. Chuyện quá khứ, cứ để nó qua đi, kệ nó, quên nó đi, cứ cho là hai người mới quen nhau, bắt đầu lại, có lẽ, giữa hai người sẽ xuất hiện chuyện vui.”
- Chương 16: Ba Ngày Đau Khổ 2:
- Tân Hoành nghe xong, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ xoay người lại cười cười với Tang Nhuế, đặt tay lên vai của cô, vỗ nhẹ hai cái, liền đi ra cửa.
Nguyên Thâm rất có chừng mực, chỉ đứng ở cửa gọi một tiếng rồi tự rời đi, lẳng lặng ngồi chờ trong xe. Tân Hoành vừa lên xe, anh ta cũng không nói nhiều, chỉ lặng lẽ khởi động xe. Đầu Tân Hoành dựa vào ghế, mắt hơi hơi nhắm lại. Mà tiếng nói của Tang Nhuế lại vang lên bên tai, quên nó đi, kệ nó. . .Âm thanh kia càng lớn, chuyện cũng càng hiện lên rõ ràng, mà hai chuyện lại cực kỳ mâu thuẫn, tia lửa tươi sáng, chiếu sáng qua lại. . .
“Tân tiểu thư, cô được chuẩn đoán chính xác là đang mang thai rồi.” Thời điểm vị bác sĩ có nhiều năm kinh nghiệm nói kết quả, trên mặt cũng không có nhiều chúc phúc. Trong nháy mắt, nội tâm Tân Hoành kịch liệt dao động, nhất thời vì hưng phấn và kinh hỉ tới qua mức nhanh chóng, mà chưa kịp phản ứng, chỉ ngơ ngẩn mà nhìn bác sĩ. Vị nữ bác sĩ kia nhìn vẻ mặt hết sức ngạc nhiên của cô, một bộ dáng trở tay không kịp, khẽ thở dài một cái. Tân Hoành còn đang nghi hoặc khó hiểu, ngay sau đó lại nghe thấy bà ta hỏi, “Muốn phá thai sao?”
“A?” Tân Hoành triệt để hoang mang rồi.
“Cô còn trẻ, nếu không muốn có con, nên làm tốt công tác phòng tránh, chuyện quan hệ nam nữ không có gì đáng trách, nhưng con gái thật sự cũng nên tự trọng, nên biết phá thai đối với phụ nữ sẽ tổn thương rất lớn.” Nữ bác sĩ nói xong, thậm trí không ủng hộ mà lắc đầu.
Tân Hoành nghe xong, nhất thời có chút dở khóc dở cười. Thì ra, thì ra bác sĩ nghĩ rằng cô. . . Chưa cưới đã mang thai, dưới sự ứng phó không kịp muốn vứt bỏ đứa con. Cô hiểu rõ, liền cười khổ giải thích, “Không, tôi không phá, tôi kết hôn rồi.”
Bác sĩ nghe xong, lập tức ngừng tay cầm bút, lại nhìn cô, trên mặt tràn đầy biểu tình có lỗi, gượng cười nói, “Thật xin lỗi, Tân tiểu thư. Trong bệnh viện có nhiều người như vậy vì không cẩn thận mà mang thai, các cô ấy cũng không có ý định muốn sinh con. . .” Bác sĩ nói tới đây, lại cảm thấy được nói hơi nhiều, vội vàng vội vàng nói tới Tân Hoành, “Chỉ là tôi nhìn cô chỉ mới có hai mươi tuổi, nhất thời không nghĩ tới cô có khả năng đã kết hôn rồi. . .Thật sự xin lỗi a.”
Nữ bác sĩ vội vàng xin lỗi cô, Tân Hoành chỉ cười lắc đầu, nói không sao. Lại cúi đầu nhìn bụng dưới của mình còn bằng phẳng. . .Cô cùng anh kết hôn, cũng mới được hai tháng mà thôi, cô cùng anh vẫn còn chưa quen biết hoàn toàn, hiện tại lại có con, giữa hai người lại có liên hệ huyền diệu như vậy, tương lai, rất đáng chờ mong a. Tâm tình của cô vô cùng tốt, trước khi ra về còn đứng lại nói với vị nữ bác sĩ kia, “Tôi có chồng, tôi sẽ sinh nó ra.”
Thời điểm cô đi ra khỏi phòng khám của nữ thầy thuốc, còn có thể nghe được phía sau “Chúc mừng.”
Trong cuộc sống sau này, lúc cô nhàm chán cũng thường nghĩ, có lẽ nên trở lại nói với vị bác sĩ tân tình khuyên bảo kia một tiếng xin lỗi. Thật có lỗi, lừa bà, tuy cô cũng có chồng, nhưng cuối cùng lại không có sinh đứa bé.
- Chương 17: Ba Ngày Đau Khổ 3:
- Lúc cô đi ra từ bệnh viện, liền đi thẳng tới công ti Dịch Tân. Khi đó, anh đối với cô còn không phải như vậy. . .Lo lắng, cô ra ngoài cũng không cần mang theo lái xe. Dọc đường đi cô đều diễn tập ở trong lòng, nghĩ một lúc sẽ trực tiếp nói với anh “Em có thai rồi.”, hoặc là uyển chuyển một chút, lấy nhanh báo cáo để anh tự xem. Diễn tập một lần, cuối cùng cho ra kết luận là: cô không phải là người uyển chuyển, vẫn nên nói thẳng đi! Tâm tình của cô vô cùng tốt, thậm trí lúc xuống xe, lái xe còn quay đầu lại nói với cô một câu, “Cô gái nhỏ gặp chuyện gì may mắn sao? Dọc đường đi đều thấy cô đang cười.”
Cô nghe xong, có chút phát 囧 (quẫn), vội vàng thu lại khóe môi, nhưng không thu được nụ cười trong ánh mắt, sau cùng cũng bỏ qua, liền vô tư cười với lái xe rồi gật đầu, “Đúng vậy a, đây thật sự là cực kỳ may mắn.”
Cô nghĩ, mặc cho tâm tình của cô ai cũng nhìn ra được, thậm trí khí Dịch Tân thấy cô, trên mặt cũng lập tức có một chút sương mù, từ sau bàn đi tới ôm cô, hôn lên mặt cô, “Hôm nay, tâm tình em rất tốt, là có chuyện gì vui vẻ vậy?”
Anh chăm chú nhìn cô, mặt mày hơi lộ chút ý cười. Cô nhìn, lại bị mê hoặc rồi. Quả thật không phải người uyển chuyển, mở miệng liền vào chủ đề, “Em có thai rồi.”
Nói xong, cuối cùng mới tỉnh ngộ, biết cách nói chuyện này thật sự không có một chút lãng mạn, nhịn không được, trong lòng thầm cười chính mình.
Dịch Tân nghe xong, khóe môi hơi dương lên lập tức thu lại, ý cười trên mặt cũng rất nhanh liền tiêu tán, rất nhanh cơ hồ cô còn không kịp nháy mắt, lại thấy sắc mặt anh thay đổi lưỡng lự cùng trầm trọng, thậm trí anh còn hơi nhíu mi. Tay ôm trên người cô cũng giảm lực, cô cực kỳ nhạy cảm, cảm giác được, tâm tình trong lòng cũng từ từ trầm xuống. Lại vẫn duy trì nụ cười trên mặt, nói tiếp, “Em cực kỳ vui vẻ.”
Cô rất ít khi biểu đạt tâm tình của mình, nhưng lúc đó cô lại nói ra rõ ràng, thật ra cô đang ám chỉ anh, cũng là hy vọng anh có thể cho cô một chút thương tiếc, thanh toàn cho cô không dễ được vui vẻ này —— cho dù đại khái là cô cũng biết, tâm tình của anh không hề giống cô.
Nhưng Dịch Tân chỉ hơi nheo mắt, lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu, sau cùng buông cô ra, đi đến trước bàn làm việc, ấn điện thoại nội tiếng: “Tất cả lịch trình hôm nay hủy bỏ.”
Nói xong, cũng không đợi đối phương trả lời, lập tức kết thúc cuộc gọi. Anh lại tiên tay cầm áo khoác lên, đi đến trước mặt cô, ôm lấy eo cô, dẫn cô đi ra ngoài, “Anh đưa em về.”
Hành động của anh hơi mơ hồ không rõ, cô liền mê mẩn, cũng không nhìn ra là anh đang vui hay là không vui. Nhưng anh bỏ lại công việc, tự mình đưa cô về nhà, cô vẫn nên lạc quan. Cô nghĩ, có lẽ anh cũng đang hưng phấn, chỉ là hưng phấn kia tới quá mau, nhất thời anh phản ứng không kịp. Dọc đường đi anh đều không nói gì, trực tiếp đưa cô về nhà, mới nói với cô, “Trước mắt anh còn có chút chuyện, em ở nhà chờ anh.”
Cô nghe xong, trong lòng đột nhiên cảm giác có gì không đúng, nhưng vẫn nghe theo liền gật gật đầu, nhìn anh rời đi, để cô ở nhà. Khi đó, cô nghĩ, anh là đang hứng phấn tới quá nhanh, cần chút thời gian thích nghi. Nhưng mà về sau, cô mới hiểu được, nếu kéo dài thời gian quá lâu, bản thân kia liền là một loại từ chối.
- Chương 18: Ba Ngày Đau Khổ 4:
- Thời điểm Nguyên Thâm đưa cô về đến nhà, Dịch Tân còn chưa về. Nhà cửa rất lớn, lúc có anh, cô vội vàng ứng phó anh thật không biết rằng, không có anh ở nhà, trong lòng kia cứ một tầng lại một tầng trống rỗng dâng lên. Bởi vì, lúc có anh ở trong này, cô rõ ràng biết mình ở trong này để ứng phó anh; anh không có ở nơi này, cô không biết mình tồn tại thế nào ở trong nhà này. Tìm không thấy trạng thái tồn tại của chính mình?
Nghĩ tới đây, trong lòng Tân Hoành xẹt qua tự giễu, cho dù là hai mươi tuổi trước cái ngày khổ sở kia, cô tuyệt đối cũng không phải như bây giờ. Hai mươi tuổi trước kia, cô vì có thể để cho trạng thái sinh tồn càng tốt, một mực cố gắng. Hai mươi tuổi về sau, cô lại buông tha đều nói không tiến, bởi vì đã không có hi vọng đấu tranh, cũng không sao cả buông tha rồi.
Không, nói như vậy là không công bằng. Cô ở cùng một chỗ với anh, cô cũng không hoàn toàn là cùng anh tranh cao thấp một hồi, nhất định là một hồi kia, hậu quả thảm thiết khiến cô nghĩ lại mà kinh; một hồi kia, anh triệt để bẻ gãy đôi cánh của cô, từ đó cô đánh mất trái tim.
Trái tim kia, cũng từng có hi vọng, có đấu tranh, có yêu, mất trái tim, cái gì cô cũng đều không có nữa rồi.
Anh để cô ở nhà, một mình đi ra ngoài, cô một mực chờ anh, trong lòng hoài nghi không yên. Bởi vì ôm hy vọng quá lớn vào tương lai, mà lại hoàn toàn không có tin tưởng, cho nên không yên. Thời gian không yên rất khó chịu, nhưng cô lại bởi vì trái tim kỳ vọng, vẫn cứ ngồi ở chỗ kia, đợi anh, đợi anh về cho cô một câu trả lời.
Đến tận buổi tối, Dịch Tân cũng không trở về; mãi đến sáng ngày thứ hai, anh cũng không về; ngày hôm sau, ngày thứ ba. . .Cô cũng là tự mình hiểu được, thì ra không yên có thể rơi xuống theo chờ đợi. Không phải vì đợi đáp án, mà là quá trình chờ đợi, không yên liền bay đi hết, thay vào đó là tuyệt vọng.
Tại sofa trong phòng anh, cô vẫn ngồi đó đợi, đợi anh ba ngày. Ba ngày trước, cô nói với anh cô mang thai, anh ném cô ở nhà, rời đi. Trọn vẹn ba ngày, cô không nhìn thấy anh, cũng không đợi anh đôi câu vài lời. Cô là người hiểu chuyện, biết đây là câu trả lời của anh.
Anh không cần đứa nhỏ này, cho dù anh không nói gì, nhưng anh đã thật sự nói cho cô rồi. Anh không cần đứa nhỏ này, mặc kệ cô muốn bao nhiêu. Bao nhiêu luân hồi giống nhau, cực kỳ giống hai mươi năm trước.
Hai mươi năm trước, mẹ Tân Hoành- Du Tiểu Nghi mang thai cô, cũng như vậy, đặt toàn bộ hy vọng vào cô, nhưng mà cha cô Tân Hạo lại không muốn cô.
Tân Hoành nghĩ, có lẽ cô phải thật sự mạnh mẽ mới có khả năng sinh đứa nhỏ cho anh, giống như Du Tiểu Nghi, khăng khăng cố chấp sinh cô ra, không để ý tới ý nguyện của Tân Hạo.
Chính là sau này? Tân Hạo lưu trong trí nhớ của cô một mảnh trời đen kịt, ảm đạm không ánh sáng, trong đầu cô hai mươi năm toàn bộ đều là cố gắng thoát khỏi ông ta. Kinh nghiệm đau đớn đời trước ở đó, Tân Hoành muốn tránh, cô chọn một con đường khác. . .thay quần áo, đi bệnh viện.
- Chương 19: Gãy Cánh:
- Buổi chiều ngày thứ tư, Dịch Tân trở lại, đi đường mệt nhọc, gương mặt không dấu được sự mệt mỏi. Vào cửa, cũng không dừng lại, trực tiếp bước nhanh lên gác, đi tới phòng ngủ chính. Trong phòng không có ai, lão quản gia đi ở phía sau nơm nớp lo sợ.
“Thiếu phu nhân đâu?”
Anh trầm giọng hỏi, một phút kia, thật sự anh đã nhìn thấy tờ giấy A4 được đặt ở trên bàn. Anh cũng không qua lấy, vẫn đứng ở chỗ cũ, đưa lưng về phía lão quản gia, hỏi ông.
“Thiếu phu nhân nhốt mình ở trong phòng ba ngày, sáng nay mới ra khỏi cửa.”
“Cô ấy đi đâu?” Anh cũng không muốn nhìn tờ giấy mà cô để lại kia, thà rằng cứ hỏi lão quản gia. Thật ra trong lòng anh đã rõ, lão quản gia cũng không biết đến tờ giấy kia.
“Thiếu phu nhân nói, ngày muốn cô ấy quyết định, cô ấy sẽ theo ý ngài xử lý một chuyện.” Thanh âm lão quản gia có chút run. Ông đi theo vào cửa, trong lòng liền có cảm giác bất an, nhưng vẫn không chế tốt được cảm xúc, lúc này, cuối cùng cũng không khống nhịn được gió bão tạp vào mặt, tay nắm thành đấm, trong phòng yên tĩnh đến phát sợ khiến người ta còn có thể nghe được rõ ràng tiếng khớp xương phát ra.
“Cút!”
Lão quản gia cuống quít lui ra. Cuối cùng anh cũng bước chân, đi tới chỗ tờ giấy kia. Rõ ràng chỉ là vài bước chân, anh lại cảm thấy hết sức nặng nề, đi tới rất mệt mỏi. Thậm chí khi đến nơi, anh cũng không có sức lực cầm tờ giấy kia lên. Chỉ cúi đầu, nhìn nét chữ in thể Tống (nhà Tống) cực kỳ chói mắt —— đơn xin ly hôn.
Lúc đó, Tân Hoành đang ở trong phòng bệnh ở một bệnh viện tráng lệ. Cô vừa mới phẫu thuật, bác sĩ nói cho cô lần nữa, tình trạng của cô thật sự không cần thiết phải nằm viện. Nhưng cô nghĩ, hiện tại ngoài bệnh viện cô cũng không biết nên đi đâu. Đơn giản, tạm thời ở ngay tại bệnh viện. Lại gọi điện tới công ty giúp việc gia đình, nhờ bọn họ cho tới một người giúp việc lớn tuổi một chút. Người nói trong điện thoại, thật sự là một người giúp việc, để cho người đến chăm sóc phụ nữ vừa mới sinh con xong. (Ở đây nói là nguyệt tẩu nhưng mình không nghĩ dịch đc thành cái gì nên để là người giúp việc, nguyệt tẩu là những người chuyên chăm sóc bà đẻ thì phải ==!!)
Cô cười khổ, cho dù là ở trong điện thoại, cô cũng không muốn nói cho người khác biết, cô không có con rồi. Cô nằm ở trên giường, lúc này cũng thấy hơi mệt, ba ngày không ngủ, lại mới làm phẫu thuật, không bao lâu đã ngủ.
Đang ngủ mơ mơ màng màng nghe được tiếng có người gõ cửa, cô dậy mình tỉnh dậy, cứ nghĩ là người giúp việc tới, liền đứng dậy ra mở cửa. Cửa chậm rãi mở ra, người xuất hiện trước mặt cô, lại khiến cô ngạc nhiên —— Dịch Tân. Anh ở đây, quả thật cô không thể tưởng tượng được.
Rõ ràng đã đợi anh ba ngày, ở yên một chỗ chờ anh. Anh cũng không xuất hiện, bây giờ, lại có thể đến đây tìm cô. Dịch Tân gắt gao nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt gằn đầy tơ máu, không biết là bởi vì mệt nhọc hay bởi một kích động gì khác. Mặt anh kéo căng ra , đúng là phần lớn thời điểm anh cũng đều có cái dạng mặt này.
Tân Hoành nhìn không ra anh có cái gì không vừa ý. Ánh mắt của anh nhanh chóng căng nghẽn lại, giống như một con dã thu đang cảnh giác. Ánh mắt nhìn từ gương mặt trắng xanh của cô, nhìn xuống bụng cô.
Cô mặc áo ngủ, rộng rãi, nếu nhìn bên ngoài, sẽ không nhìn thấy gì. Tân Hoành nhìn theo tầm mắt của anh, cũng nhìn xuống phía dưới bụng mình. Nhưng rất nhanh ngẩng đầu lên, nhìn lại anh, cười nhẹ, nụ cười kia có ý cười nhạo mà cũng có ý tự giễu, “Yên tâm, đã không còn.