- Q.2 - Chương 89: Danh tiết của tôi đã bị mất!:
- "Ưm..." Khi làn da của Viên Cổn Cổn tiếp xúc vỗ về chơi đùa của anh, không tự chủ được kêu ra tiếng, tuy chỉ là một âm đơn nhưng cũng đủ làm cho người ta mất hết lý trí.
Hắc Viêm Triệt rời khỏi môi của cô, ngậm chặt vành tai của cô, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve mềm mại của cô.
"Ưm...Triệt..." Viên Cổn Cổn run một chút, vươn tay túm lấy quần áo của anh, đôi mắt trong suốt khép hờ khẽ gọi tên anh.
Hắc Viêm Triệt bị tiếng kêu mềm mại của cô kích thích, hơi thở bắt đầu không ổn, vươn tay cởi bỏ nút thắt trước ngực cô, nhẹ nhàng kéo ra, bả vai trắng nõn mượt mà liền lõa lồ trước mắt anh.
Viên Cổn Cổn bị anh hôn đến mơ mơ màng màng, chỉ có thể kêu yếu ớt, giống như là ngầm đồng ý hành vi của anh.
Hắc Viêm Triệt vươn tay xoa nhẹ phía sau lưng cô, hơi hơi dùng sức liền làm cho cô gần sát mình hơn, hôn lên xương quai xanh xinh đẹp của cô, bàn tay to cởi bỏ móc cài áo lót vướng víu, trắng trợn vuốt ve lưng bóng loáng của cô.
"Triệt..." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng gọi, tuy biết rõ là phải từ chối, nhưng lại không kiềm được mà thuận theo anh.
Hắc Viêm Triệt nhìn ánh mắt mơ màng và hai gò má ửng hồng của cô, nửa người dưới liền đau nhức nóng rực, cởi bỏ áo lót của cô, môi mỏng há mở ngậm chặt mềm mại bên phải của cô.
"A..." Viên Cổn Cổn run run, mở đôi mắt khép hờ ra liền nhìn thấy mình trần trụi, không khỏi đẩy anh ra, "Đừng..."
"Đừng lộn xộn" Hắc Viêm Triệt nhíu mày, không vui cắn nhẹ xuống chỗ nhạy cảm của cô.
"A... Ưm..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Viên Cổn Cổn đỏ bừng, trong mắt nổi lên hơi nước, bộ dáng điềm đạm đáng dụ dỗ người ta phạm tội.
Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn mặt cô, mắng nhỏ một tiếng rồi ôm lấy cô, vươn tay tiến vào trong váy kéo quần lót viền tơ xuống, làm cho Viên Cổn Cổn hô nhỏ.
"A...Đừng." Một tay Viên Cổn Cổn che ngực, một tay muốn kéo quần lót của mình lại.
Một tay Hắc Viêm Triệt liền kìm chặt hai tay không yên của cô kéo ra sau lưng, cơ thể Viên Cổn Cổn liền tự nhiên ưỡn lên, một đôi mềm mại đầy đặn cứ như vậy mà hiện ra trước mặt anh, hơi hơi lay động.
"Triệt..."Cả khuôn mặt của Viên Cổn Cổn đỏ bừng, trong mắt to tích tụ nước mắt .
Hắc Viêm Triệt nhìn cô, khẽ cắn môi trái tim của cô, tay kia thì với vào trong váy vuốt ve đùi của cô..
"Ưm...Đừng, sẽ bị người ta thấy..." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng meo meo, trong giọng nói rõ ràng là đã nức nở.
"Sẽ không."Giọng nói của Hắc Viêm Triệt khàn khàn, bàn tay to tiếp tục dao động ở trên đùi mềm mại của cô, chậm rãi đi tới khu tam giác.
"Không..." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, bộ dáng lã chã chực khóc chẳng những không có làm người nào đó buông tha mà ngược lại càng làm cho 'thú tính' của người nào đó tăng thêm.
Hắc Viêm Triệt che môi của cô lại, muốn làm xáo trộn khả năng suy nghĩ của cô, ngay lúc Viên Cổn Cổn ngây ngô, tiếng cửa mở vang lên, sau đó là giọng nam sang sảng "Nhóc con, anh Tu của em..." . Tề Tu đang nói lại nhìn thấy cô đưa lưng về phía anh ta. toàn bộ lưng đều lộ ra ngoài thì cương cứng ngay tại chỗ.
"Cút đi." Hắc Viêm Triệt nhanh chóng kéo quần áo của Viên Cổn Cổn lên, cầm lấy dao rọc giấy trong ống viết phóng tới, giọng điệu lạnh như băng làm cho người ta sởn tóc gáy.
Tề Tu nhìn nhìn con dao màu bạc cắm ở trên cửa cách anh ta chỉ có mấy millimet, cười gượng nói "Các người tiếp tục, tôi sẽ treo bảng ở ngoài cửa dùm các người." Nói xong bay nhanh ra ngoài đóng cửa lại, phòng ngừa người nào đó tức giận sẽ xé xác anh ta.
Mặt của Viên Cổn Cổn như đưa đám, ngay cả ý nghĩ hét lên cũng không có.
Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng ủ rũ của cô, trong lòng bắt đầu giao chiến, lửa dục dưới người kêu gào muốn phóng thích, nhưng nhìn vẻ mặt ủ rũ của cô lại không đành lòng... Cuối cùng, vẫn là thương tiếc chiến thắng khát vọng, không thể không thở dài, giúp cô mặc quần áo lại.
Viên Cổn Cổn cúi đầu để mặc anh mặc đồ cho cô, không hé răng.
Sau khi mặc quần áo cho cô xong, Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói "Đừng bày ra vẻ mặt này, khó coi."
Viên Cổn Cổn bẹt miệng ra, hơi trách cứ nhìn anh "Bị người khác thấy rồi."
"Tôi biết."
"Anh biết? Tôi cũng bị người ta thấy hết rồi, anh Á và anh Nhã đã thấy, bây giờ anh Tu cũng thấy, nếu bọn họ nói ra, vậy vú Bạch và mọi người đều biết hết, mọi người sẽ nói tôi như thế nào, hu hu... Đều tại anh làm hại..." Viên Cổn Cổn lấy tay che mắt, khóc rống lên.
Hắc Viêm Triệt nhíu mày, kéo tay cô ra nhàn nhạt nói "Bọn họ sẽ không nói gì."
"Hu hu... Bọn họ sẽ nói tôi lẳng lơ, quyến rũ chủ nhân, tâm tư thâm sâu, lòng dạ xấu xa..."
"Trí tưởng tượng phong phú." Hắc Viêm Triệt lau nước mắt cô, nhàn nhạt nói.
"Đúng, còn có trí tưởng tượng phong phú..." Viên Cổn Cổn ngây ngốc nói theo, sau khi nói ra miệng mới phát hiện có chút không đúng, ngu ngơ nhìn Hắc Viêm Triệt, "Có liên quan gì với trí tưởng tượng phong phú?"
Hắc Viêm Triệt kéo khóe miệng lên, cắn lên môi cô một cái "Em ngốc đến không thuốc nào cứu được.".
Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, vẻ mặt chán nản, "Danh tiết của tôi cứ như vậy mà mất đi, đều là tại anh."
"Mỗi ngày em ngủ cùng với tôi, danh tiết của em đã mất từ lâu rồi." Hắc Viêm Triệt lơ đễnh nói.
"Bị cha biết sẽ đánh chết tôi." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Viên Cổn Cổn nhăn lại, nước mắt lại bắt đầu tích tụ.
"Ông ấy từng đánh em?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, rất nghi ngờ.
"Không có." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu.
Hắc Viêm Triệt nhìn cô, không nói gì.
Ra mắt làm quen - Box chém gió - Xóm con Gái - Thôn con Trai - Ảnh thành viên - Câu lạc bộ Tuổi trẻ - Nhịp sống Teen - Cẩm nang vào đời- Truyện sáng tác - Truyện ngôn tình- Truyện teen hay - Truyện cười hay - Thư viện ảnh - Cộng đồng gamer
................
- Q.2 - Chương 90: Cha ngươi cuộc sống đĩnh khúc chiết!:
- "Nhưng nếu cha biết nhất định sẽ đánh tôi, trên TV đều diễn như vậy." Viên Cổn Cổn nghiêm túc nhìn Hắc Viêm Triệt bằng vẻ mặt tôi có căn cứ.
"Tôi vốn cho rằng từ nhỏ em bị cha mẹ dùng gạch lớn đánh cho nên mới ngu ngốc như vậy, thì ra là trời sinh." Hắc Viêm Triệt nhìn cô, nhàn nhạt châm chọc.
Viên Cổn Cổn ngẩn người, lập tức không vui mở to hai mắt nhìn, “Sao có thể trách tôi? Tôi chỉ di truyền chỉ số thông minh của mẹ không có di truyền của cha.”
Nghe vậy, Hắc Viêm Triệt hiểu rõ gật gật đầu, “thì ra là như vậy, vậy cuộc sống của cha em trắc trở rồi.”
“Có ý gì?” Viên Cổn Cổn không phản ứng kịp gãi gãi đầu.
“Tự nghĩ.” Hắc Viêm Triệt nắm chặt hai bên mặt của cô, kéo ra ngoài một chút.
“Triệt…” Đột nhiên Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào gọi tên anh.
“Ừm…”
“Bây giờ tâm trạng của anh có tốt không?” Viên Cổn Cổn ôm cổ của anh, nhỏ giọng meo meo.
“Bình thường.” Hắc Viêm Triệt nhìn cô, nhàn nhạt nói.
“Tôi xin anh một chuyện có được không?”
“nói.”
“Tôi nhớ cha mẹ, tôi có thể về nhà một chuyến hay không?”
Viên Cổn Cổn mở to mắt nhìn anh, làm cho Hắc Viêm Triêt thấy dường như trên đầu cô mọc ra hai cái lỗ tai chó.
Viên Cổn Cổn thấy anh không noi chuyện, hơi sốt ruột nói: “đã rất lâu rồi tôi không gặp họ, van xin anh mà.”
Hắc Viêm Triệt vẫn không nói gì.
“Buổi tối sẽ trở lại được không? Tôi kêu mẹ làm thức ăn ngon cho anh.” Viên Cổn Cổn kéo kéo tay áo của anh, biểu cảm cực kỳ đáng yêu.
“Em muốn gặp bọn họ hay là muốn gặp Na Tịch Thịnh Duệ?” Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nói.
“Đều muốn, nhưng anh Duệ không có ở nhà, anh ấy đã chuyển ra ngoài rồi.” Viên Cổn Cổn thành thật trả lời.
“không cho em gặp anh ta.” Hắc Viêm Triệt véo mông của cô.
“không gặp được, bây giờ anh ấy rất bận.” Viên Cổn Cổn bắt lấy tay anh, bĩu môi.
“Anh ta không bận thì em liền nhào tới sao?” Hắc Viêm Triệt lạnh lùng kéo khóe miệng lên.
“không có mà….” Viên Cổn Cổn nhỏ giọng ngậm ngừng.
“Trước 12 giờ tối phải trở về.” Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn cô, nhàn nhạt nói.
“Cảm ơn Triệt!” Viên Cổn Cổn vui vẻ ôm lấy anh ấn lên mặt anh nụ hôn kêu vang, còn lien tục ấn vài cái.
“Trước 12 giờ, chậm một giây em liền vi phạm.” Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm tiếp nhận nhiệt tình của cô.
“Được, vậy tôi đi đây.” Viên Cổn Cổn cười nhẹ nhàng nhìn anh.
“Gấp cái gì.” Hắc Viêm Triệt hơi không vui nói.
Viên Cổn Cổn cười ngây ngô cọ xát trong ngực của anh.
“Ăn cơm trưa xong rồi đi.”
“Ưm!”
3 giờ chiều, Viên Cổn Cổn đỏ mặt ngồi trong xe, bị Á Tư ngồi lái xe bên cạnh cười đến rất ngượng ngùng.
“Ha Ha, Cổn Cổn, em không cần xấu hổ, đều là người trưởng thành rồi, bọn anh có thể hiểu.” Á Tư vừa cười vừa nói.
Viên Cổn Cổn cúi đầu không nói gì, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, vừa nãy cô ở trong phòng làm việc đợi rất lâu cũng chưa đợi được com trưa, kết quả Hắc Viêm Triệt gọi điện thoại, một lúc sau Á Tư tươi cười đẩy xe thức ăn vào, cầm một tấm bảng để lên trên bàn rồi sau đó khom người, nhỏ giọng nói “Thiếu gia dùng từ từ, tôi đi ra ngoài trước.” cô vừa thấy tấm bảng trên bàn liền bị hù dọa, trên tấm bảng dùng bút viết màu đỏ viết (Phạm vi mập mờ, xin đừng quấy rầy). Vì thế cô liền biết vì sao cơm trưa chậm chạp không đến, cô không thích cách đối mặt với tươi cười hết sức phức tạp của Á Tư….Ngay lúc bầu không khí ngượng ngập, rốt cục cũng đến nơi, Viên Cổn Cổn nhẹ nhàng thở ra bước xuống xe, không dám nhìn mặt Á Tư, nhỏ giọng nói “Tạm biệt anh Á” Rồi sau đó bay nhanh vào cửa lớn.
Á Tư nhìn bóng lưng hoảng loạn của cô, cười đến càng vui vẻ hơn….
“Cha, mẹ con đã trở về!” Viên Cổn Cổn mới vào nhà, vừa cởi giày vừa lớn tiếng gọi.
không bao lâu, Bàng Đô Đô liền chạy vội đến ôm cổ cô hung hăng hôn vài cái ở trên mặt cô, “Cổn Cổn, cục cưng của mẹ, nhớ con muốn chết rối.”
“Con cũng nhớ mẹ.” Viên Cổn Cổn hung phấn ôm lấy bà nhảy tới nhảy lui, rất vui vẻ.
Bàng Đô Đô dắt cô vào phòng khách, Viên Cổn Cổn hơi ngạc nhiên nhìn người ngồi ở trên ghế sô pha “Anh Duệ?”
“Sao lại là giọng điệu này? không nhận ra anh sao?” Na Tịch Thịnh Duệ cười khẽ nhìn cô.
Viên Cổn Cổn cười hì hì chạy tới ngồi ở bên cạnh anh ta, hôn lên mặt anh ta, “Em không nghĩ tớ anh sẽ về nhà, cha nói gần đây anh bận rất nhiều việc.”
Na Tịch Thịnh Duệ không có được thân thể mềm mại bổ nhào vào trong ngực, trong lòng chợt hiện lên một tia chua xót, nhưng vẫn thân thiết sờ sờ đầu của cô, nhẹ giọng nói “Biết em về nhà nên anh cũng vội đến gặp em, có nhớ anh không?”
“Đương nhiên nhớ” Viên Cổn Cổn nghiêm túc gật đầu.
Na Tịch Thịnh Duệ bế cô lên trên đùi, hôn hôn mặt cô, “thật ngoan.”
Viên Cổn Cổn không tự chủ được ngẩn người, nụ cười hơi cứng ngắc.
Na Tịch Thịnh Duệ cảm nhận được cứng ngắc của cô, nhàn nhạt nói “Nặng hơn trước kia, gần đây rất vui vẻ sao?”
“Vui vẻ.” Viên Cổn Cổn cười sờ sờ bụng mình.
“Ha Ha” Đôi mắt sắc bén của Na Tịch Thịnh Duệ tối sầm, giật giật khóe miệng.
“Viên Cổn Cổn, con còn nhớ rõ cha là ai không?” Viên Tịnh Lưu ngồi cách đó không xa nhàn nhạt mở miệng, vẫn là giọng điệu không cao không thấp, nhưng yêu thương ở trong mắt lại không lừa được người khác.
Ra mắt làm quen - Box chém gió - Xóm con Gái - Thôn con Trai - Ảnh thành viên - Câu lạc bộ Tuổi trẻ - Nhịp sống Teen - Cẩm nang vào đời- Truyện sáng tác - Truyện ngôn tình- Truyện teen hay - Truyện cười hay - Thư viện ảnh - Cộng đồng gamer
................
- Q.2 - Chương 91: Gossip Lovers:
- "Đương nhiên nhớ, cha là cha của con mà." Viên Cổn Cổn nhảy từ trên đùi Na Tịch Thịnh Duệ xuống, vui vẻ nhích tới bên cạnh ông, ôm cổ ông cọ xát làm nũng.
"Cha còn tưởng con đã quên, thấy cha lâu như vậy cũng không chào hỏi, hoàn toàn coi cha như vô hình." Viên Tịnh Lưu vươn tay vuốt nhẹ đầu của cô, giọng nói hơi lạnh nhưng động tác lại rất dịu dàng.
"Ai nói, ở cửa con đã gọi cha rồi, là cha không để ý con." Viên Cổn Cổn ngẩng đầu giải thích cho chính mình.
Viên Tịnh Lưu nhìn cô, ở góc độ này vừa vặn nhìn thấy được dấu vết đáng nghi nào đó ở trên cổ trắng nõn của cô.
“Cha?” Viên Cổn Cổn khẽ gọi Viên Tịnh Lưu, không hiểu sao đột nhiên ông lại không nói chuyện rồi.
Na Tịch Thịnh Duệ nhìn theo tầm mắt của Viên Tịnh Lưu, đó là chỗ cổ áo rộng của Viên Cổn Cổn, quay đầu cầm lấy ly cà phê trên bàn uống một ngụm, mùi vị chua sót tràn ra trong miệng, không chỉ làm đắng vị giác mà trái tim cũng đắng.
“Cổn Cổn, chúng ta đi dạo phố đi, sau khi trở về mẹ nấu cơm tối cho con ăn.” Sau khi nhìn thấy Viên Cổn Cổn thì Bàng Đô Đô chưa từng ngừng tươi cười.
“Dạ.” Viên Cổn Cổn hưng phấn đứng lên chạy đến bên cạnh Bàng Đô Đô, dính vào trong lòng bà.
“Tịnh Lưu và Thịnh Duệ muốn đi cùng không?” Bàng Đô Đô dắt tay Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào hỏi.
“Hai người đi đi.” Cùng nói ra câu trả lời.
“Vậy bái bai, buổi tối gặp.” Bàng Đô Đô sớm biết rằng sẽ nhận được đáp án này, vui vẻ vẫy vẫy tay, dắt Viên Cổn Cổn đi ra ngoài.
“Bái bai cha, bái bai anh Duệ.” Viên Cổn Cổn bị Bàng Đô Đô dắt đi, gắng gượng quay đầu tạm biệt bọn họ.
Đợi khi bóng lưng hai người biến mất ở phòng khách, Viên Tịnh Lưu nhàn nhạt nói “Dấu hôn.”
Na Tịch Thịnh Duệ ngẩn người, không nói gì, tuy đã dự đoán được chuyện này, nhưng chính tai nghe thấy lại là một cảm nhận khác.
“Thịnh Duệ, Cổn Cổn là đứa bé đơn giản, không nhất định phải có quần áo đẹp thức ăn ngon, cũng chưa bao giờ muốn trang sức ngọc quý, con hiểu chưa?” Viên Tịnh Lưu uống ngụm trà, giọng điệu nhẹ nhàng.
“Con hiểu, nhưng có ấy đáng nhận được những thứ tốt nhất.” Na Tịch Thịnh Duệ quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ.
“Trước kia cha không dám nói nhưng mà bây giờ cha khẳng định rằng Hắc Viêm Triệt yêu con bé, Thịnh Duệ, cơ hội của con còn bao nhiêu? Cha biết năng lực của con có thể vượt qua cha, có thể ngang vai với Hắc Viêm Triệt, nhưng mà sự nghiệp thành công không phải chỉ cần có năng lực, mà còn cần nhiều thời gian, con còn bao nhiêu thời gian có thể lãng phí, trong tình huống bọn họ ở cùng với nhau, nói thật là, có lẽ trong lòng Cổn Cổn đã có bóng dáng của Hắc Viêm Triệt, mà con chính là anh trai trong đời con bé.”
Dứt lời, Na Tịch Thịnh Duệ im lặng, Viên Tịnh Lưu kiên nhẫn chờ đợi, một lúc sau, nhàn nhạt mở miệng. “Cha nuôi nói không sai, có lẽ con đã không còn cơ hội.”
Viên Tịnh Lưu nhìn anh ta, không nói gì.
“Như vậy, để con thử một lần cuối…” Na Tịch Thịnh Duệ không thay đổi nét mặt cầm lấy ly cà phê, một ngụm uống cạn, để mặc cho mùi vị chua sót lan tràn ở trong miệng và trong lòng của anh ta.
“Thịnh Duệ, vẫn là câu nói kia, cho dù là kết quả gì, con vẫn là con trai của cha, vĩnh viễn.” Viên Tịnh Lưu không thể thở dài, nhàn nhạt nói.
Na Tịch Thịnh Duệ nhìn ông, nở nụ cười.
10 giờ tối, Viên Cổn Cổn sờ sờ bụng vui vẻ nói “Con ăn no rồi, ăn rất ngon.”
“Cổn Cổn, muốn ăn kem không?” Na Tịch Thịnh Duệ cười khẽ sờ đầu của cô.
“Đương nhiên muốn nhưng Triệt quy định một tuần chỉ có thể ăn một lần, tuần này em đã ăn rồi.” Viên Cổn Cổn mím môi, hơi tiếc nuối.
Na Tịch Thịnh Duệ nghe thấy xưng hô thân thiết này, không khỏi lạnh giọng nói “Anh dẫn em đi ăn, em không đi sao?”
Viên Cổn Cổn ngẩn người, ngơ ngác nhìn anh ta.
“không đi sao?” Na Tịch Thịnh Duệ tiếp tục hỏi.
“đi…” Viên Cổn Cổn ngập ngừng nhỏ giọng meo meo.
“Ngoan, vậy đi thôi.” Na Tịch Thịnh Duệ đứng dậy dắt tay cô, khôi phục lại cười khẽ dịu dàng bình thường.
“Vậy cha mẹ, con đi đây.” Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn vẫy tay với bọn họ.
“đi đi.” Viên Tịnh Lưu gật gật đầu.
“Cổn Cổn, mẹ…” Bàng Đô Đô không muốn, muốn đi tới lại bị Viên Tịnh Lưu ôm lên trên đùi bóp chặt hai gò má, ưm ưm ưm nói không ra lời.
Na Tịch Thịnh Duệ nắm tay Viên Cổn Cổn đi ra ngoài.
Chờ bọn hắn đi xa, Viên Tịnh Lưu buông mặt vợ yêu ra, nhìn ánh mắt bất mãn của bà nhàn nhạt nói “Chúng ta trở về phòng đi.”
“Làm gì?”
“Làm vận động.”
*******************************
11 giờ tối, Á Tư đứng ở ngoài cửa nhà họ Viên, nghe lệnh của Hắc Viêm Triệt tới đón nữ giúp việc, thư ký kiêm cục cưng của anh, ấn chuông cửa hai lần, tới mở của chính là một cô bé trẻ tuổi.
“Xin chào, làm phiền, tôi tìm tiểu thư nhà cô.” Á Tư lễ phép kéo ra cười khẽ, nhà nhạt nói.
“Tiểu thư không ở đây, đã đi ra ngoài với Thịnh Duệ thiếu gia rồi.”
“Na Tịch Thịnh Duệ sao?” Á Tư không xác định hỏi.
“Đúng.”
“Cảm ơn, làm phiền rồi.” Á Tư cười khẽ nói, xoay người đi trở về bên xe, lúc này… Lại có người gặp họa rồi, Cổn Cổn, chúa trời phù hộ cho em, Amen.
Gossip Lovers là một quán lẩu kem quy mô lớn, đa số trang trí bên trong là hoạt hình huyền ảo đáng yêu của thiếu nhi, là một trong những nơi Viên Cổn Cổn thích nhất.
Khép cánh cửa phòng VIP lại, Viên Cổn Cổn vui vẻ xúc một cái kem hình cầu nhỏ đặt vào bên trong chocolate, sau đó cho vào trong miệng, vị ngọt vừa nóng vừa lạnh làm cho đôi mắt to của cô nheo lại, “Tuyệt quá, anh Duệ cũng ăn đi.”
Ra mắt làm quen - Box chém gió - Xóm con Gái - Thôn con Trai - Ảnh thành viên - Câu lạc bộ Tuổi trẻ - Nhịp sống Teen - Cẩm nang vào đời- Truyện sáng tác - Truyện ngôn tình- Truyện teen hay - Truyện cười hay - Thư viện ảnh - Cộng đồng gamer
................
- Q.2 - Chương 92: Thuốc độc mạn tính!:
- Q.2 - Chương 92: Thuốc độc mạn tính!
Na Tịch Thịnh Duệ cười nhẹ lắc đầu nhẹ giọng nói "Em ăn đi."
Viên Cổn Cổn lại múc một cái kem hình cầu nhỏ, nhúng nhúng, đúc tới bên miệng anh ta "Anh ăn đi, một mình em ăn không có hứng."
Na Tịch Thịnh Duệ há mồm ăn vào, nhìn khuôn mặt tươi cười thỏa mãn của cô, trong lòng đan xen ngũ vị.
"Sao vậy anh Duệ?" Viên Cổn Cổn bị anh nhìn làm cho không được tự nhiên, sờ sờ mặt mình nhỏ giọng hỏi.
"Không có gì." Na Tịch Thịnh Duệ rũ lông mi xuống cầm lấy cà phê bên cạnh uống một ngụm
Viên Cổn Cổn múc kem hình cầu nhúng xong, tình cờ nhìn qua đồng hồ treo trên tường một chút, sợ tới mức kem trong tay rơi xuống trên quần áo, thét chói tai "A! ! ! 11 giờ 20, xong đời , anh Duệ mau đưa em về nhà, Triệt sẽ bóp chết em."
Na Tịch Thịnh Duệ buông cái ly xuống, đôi mắt sắc bén không chớp nhìn bộ dáng hoảng loạn của cô.
"Anh Duệ?" Viên Cổn Cổn vội vàng đi tới bên người anh ta, sốt ruột kéo quần áo anh ta.
Bàn tay to của Na Tịch Thịnh Duệ vung lên, tất cả nước uống trái cây và kem đều nằm ở trên mặt đất, phát ra tiếng 'lách ca lách cách'.
Viên Cổn Cổn liền giật mình, ngơ ngác nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Na Tịch Thịnh Duệ.
Na Tịch Thịnh Duệ nhìn cô lạnh giọng nói "Trong lòng em còn có vị trí của anh không?"
Viên Cổn Cổn bị giọng điệu của anh làm cho sợ tới mức co rúm lại một chút, không tự chủ được lui về sau mấy bước.
Na Tịch Thịnh Duệ đứng dậy từng bước ép sát cô, tức giận trong mắt làm cho người ta không rét mà run, "Bây giờ ở trong lòng em chỉ có ba chữ Hắc Viêm Triệt phải không?"
Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, bị ép đi đến góc tường.
Na Tịch Thịnh Duệ kéo cổ áo rộng của cô xuống, liền nhìn thấy mấy cái dấu màu đỏ.
Viên Cổn Cổn vươn tay che cổ, nhỏ giọng run run "Anh Duệ...Anh làm sao vậy..."
Na Tịch Thịnh Duệ kéo tay cô ra, hai tay dùng sức liền xé rách quần áo của cô, đè tay nhỏ bé đang vung vẫy lại, cúi đầu hôn lên môi của cô.
Viên Cổn Cổn hoảng sợ kêu một tiếng, trừng lớn mắt cố gắng đẩy anh ta ra.
Na Tịch Thịnh Duệ điên cuồng đoạt lấy ở trong miệng cô, dịu dàng trước kia đã không tồn tại nữa, giờ phút này anh ta rất giống con thú bị bao vậy, vội vàng muốn tìm lối ra.
Theo bản năng Viên Cổn Cổn muốn chống cự lại nụ hôn của anh, sốt ruột liền cắn nát lưỡi của anh ta, nhưng Na Tịch Thịnh Duệ cũng không buông cô ra, chỉ càng xâm lược thô lỗ hơn.
"Ưm... Không..." Viên Cổn Cổn ra sức vặn vẹo, trong đầu tất cả đều là bóng dáng Hắc Viêm Triệt.
Na Tịch Thịnh Duệ nặng nề áp cô trên mặt đất, không để ý cô đau đớn, vội vàng vuốt ve toàn thân cô, để lại dấu tay nông sâu ở trên da non mịn của cô.
"Đau..." Viên Cổn Cổn khóc nói, đau xót phát hiện căn bản là mình không có sức phản kháng.
"Cổn Cổn... Cổn Cổn..." Na Tịch Thịnh Duệ lơ đểnh nhỏ giọng gọi tên cô, không khống chế được để lại một dấu hôn và dấu răng ở nơi đẩy đà xinh đẹp của cô.
"Đừng! Hu hu...Anh Duệ...Đừng như vậy..." Viên Cổn Cổn khóc lớn tiếng, nhưng không cách nào nhúc nhích được.
"Em là của anh, Cổn Cổn." Na Tịch Thịnh Duệ hôn lên môi trái tim của cô, trầm giọng thì thào.
"Hu hu... Đừng như vậy... Triệt..." Viên Cổn Cổn khóc gọi tên Hắc Viêm Triệt, không thể nghi ngờ làm cho người phía trên càng điên cuồng hơn.
"Không cho em gọi anh ta, không được!" Na Tịch Thịnh Duệ lớn tiếng gào thét, vươn tay hung hăng bắt lấy đẫy đà của cp6, khiến cho Viên Cổn Cổn cong người kêu đau.
"Ngoan, nghe lời, anh Duệ thương em." Na Tịch Thịnh Duệ nới tay hôn lên nước mắt của cô.
"Đừng..."
Na Tịch Thịnh Duệ vươn tay đến vuốt ve khu tam giác, Viên Cổn Cổn trừng lớn mắt, nước mắt làm hai mắt mơ hồ, "Van xin anh, đừng mà... Van xin anh..."
Na Tịch Thịnh Duệ ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục vỗ về chơi đùa cô, tinh thần hơi mơ hồ.
"Em thích Triệt...Em thích Hắc Viêm Triệt... Hu hu... Em không muốn...Anh Duệ... Van xin anh đừng như vậy." Đột nhiên nhiên Viên Cổn Cổn điên cuồng hét to, nước mắt đầy mặt.
Na Tịch Thịnh Duệ ngẩn người, suy sụp đè lên trên thân thể cô, ngừng động tác.
Viên Cổn Cổn che khuôn mặt nhỏ nhắn khóc rống nghẹn ngào.
Một lúc sau, Na Tịch Thịnh Duệ nhẹ giọng khàn khàn "Cổn Cổn, thật xin lỗi."
Viên Cổn Cổn ngẩn người, ngực truyền đến ẩm ướt làm cho cô mất hồn một lát.
Na Tịch Thịnh Duệ ngẩng đầu lè lưỡi liếm vết nước trước ngực cô, đó là vật sở hữu của anh...
"Anh Duệ..." Viên Cổn Cổn nhìn lông mi ẩm uớt và nước trong đôi mắt sắc bén, trái tim hung hăng bóp chặt.
"Cổn Cổn, ngay từ đầu liền chậm, ngay từ đầu liền kết thúc, em ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy mà anh cũng khong nắm chắc, không thể trách bất cứ ai, em nói đúng không?" Na Tịch Thịnh Duệ bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc gì ở sâu trong đôo mắt sắc bén, chỉ có mỗi một giọt chảy xuống trước ngực cô nói cho cô biết bây giờ anh ta có bao nhiêu đau khổ.
Viên Cổn Cổn nhìn anh ta, để mặc anh vừa nói vừa liếm giọt nước không ngừng rơi ở trước ngực cô, nói không nên lời.
"Cổn Cổn, em là thuốc độc mạn tính, vừa mới bắt đầu thì không có triệu chứng gì, nhưng thời gian lâu lại chầm chậm đi vào xương tủy, em nói xem phải làm sao bây giờ? Không có thuốc giải lại không thể tiếp tục hút, em nói anh nên làm cái gì bây giờ?" Na Tịch Thịnh Duệ lẳng lặng liếm sạch từng giọt nước rơi xuống trước ngực cô, nhàn nhạt nói, không biết là đang hỏi cô là ở hỏi mình.
"Anh Duệ..." Viên Cổn Cổn nhìn bộ dáng mất mác của anh, trái tim hung hăng bóp chặt, nhưng lại không biết nói gì.
Ra mắt làm quen - Box chém gió - Xóm con Gái - Thôn con Trai - Ảnh thành viên - Câu lạc bộ Tuổi trẻ - Nhịp sống Teen - Cẩm nang vào đời- Truyện sáng tác - Truyện ngôn tình- Truyện teen hay - Truyện cười hay - Thư viện ảnh - Cộng đồng gamer
................
- Q.2 - Chương 93: Quan hệ tàn nhẫn?:
- Na Tịch Thịnh Duệ nhìn cô, trong mắt sắc bén là bất lực chưa từng có.
Viên Cổn Cổn vươn tay lau nước mắt của anh, nhỏ giọng đến "Đừng như vậy..."
Na Tịch Thịnh Duệ bắt lấy tay cô, nhắm mắt lại hôn nhẹ vào lòng bàn tay cô, "Cổn Cổn, thật xin lỗi.".
Viên Cổn Cổn khóc lắc lắc đầu, cắn chặt môi dưới.
Na Tịch Thịnh Duệ từ trên người cô đứng lên, cầm lấy áo khoác của mình choàng lên trên thân thể cô, lạnh nhạt nói "Đi mua bộ quần áo trước, sau đó anh đưa em về nhà. " Đúng vậy, đưa cô về nhà...Ngôi nhà có Hắc Viêm Triệt.
Viên Cổn Cổn quay lưng lại mặc áo vào, sau đó kéo chặt áo khoác của anh ta, xoay người nhìn anh ta, nhỏ giọng ngập ngừng "Anh Duệ...Em..."
"Đừng nói cái gì cả, chuyện này liền xem như chưa từng xảy ra." Na Tịch Thịnh Duệ ngắt lời cô, kéo cô từ trên mặt đất lên.
Viên Cổn Cổn mấp máy miệng, không nói chuyện nửa.
Na Tịch Thịnh Duệ để một chồng đô la lên trên bàn, dắt cô đi ra ngoài.
12 giờ 48 phút, một chiếc Lamborghini màu đỏ dừng lại trước cửa lớn nhà họ Hắc, Viên Cổn Cổn từ trong xe bước xuống, lẳng lặng nhìn Na Tịch Thịnh Duệ ở trước mặt mình.
"Đi đi." Na Tịch Thịnh Duệ sờ đầu cô, vẫn là cười khẽ dịu dàng, tràn đầy cưng chiều.
Miệng nhỏ của Viên Cổn Cổn mở ra như muốn nói gì, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, xoay người đi về phía trước..
"Cổn Cổn." Na Tịch Thịnh Duệ nhìn bóng lưng cô, trong lòng đau xót, không nhịn được gọi tên của cô.
Viên Cổn Cổn quay đầu, trong mắt có nước, không biết vì sao, cô cảm thấy... Cô đã mất đi người đàn ông yêu thương cô từ nhỏ rồi.
Na Tịch Thịnh Duệ đi đến trước mặt cô, nhẹ giọng nói "Để anh hôn em một lần cuối cùng được không?"
Viên Cổn Cổn nhìn anh ta một lúc lâu, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Na Tịch Thịnh Duệ ôm cô, cúi đầu hôn lên môi của cô, dịu dàng quấn quýt lưỡi của cô.
Viên Cổn Cổn chảy nước mắt, máy móc đáp lại, trong lòng rất là khó chịu
Một lúc sau, Na Tịch Thịnh Duệ rời khỏi môi của cô, kéo ra khoảng cách giữa hai người, nhìn bộ dáng nước mắt lưng tròng của cô, nhẹ giọng nói "Cổn Cổn, nên tạm biệt rồi."
Viên Cổn Cổn mấp máy miệng, không nói gì.
Na Tịch Thịnh Duệ hôn nhẹ lên trên trán cô, "Cổn Cổn của anh là đáng yêu nhất, sẽ là một cô gái hạnh phút nhất."
Viên Cổn Cổn nhìn anh ta không rên nói một tiếng.
"Đi đi." Na Tịch Thịnh Duệ buông tay ra, kéo ra chút tươi cười.
"Anh Duệ vẫn còn quan tâm em chứ?" Viên Cổn Cổn khóc hỏi.
"Đương nhiên, ai cũng có thể không quan tâm, chỉ có em là không được." Na Tịch Thịnh Duệ cười gật đầu.
"Không thể gạt người đấy." Viên Cổn Cổn lau nước mắt, hơi yên lòng rồi.
"Ừ, đi đi." Na Tịch Thịnh Duệ sờ sờ đầu cô, nhỏ giọng nói.
Viên Cổn Cổn xoay người từng bước một chậm rãi đi trở về nhà họ Hắc.
Na Tịch Thịnh Duệ lẳng lặng nhìn bóng lưng cô, cho đến khi không nhìn thấy nửa mới xoay người đi về bên xe, Cổn Cổn, anh từng thử qua, cũng như đoán trước sẽ như thế, thua... Từ nay về sau, em là người phụ nữ của Hắc Viêm Triệt nữ, em gái của anh, nhưng mà quan hệ như vậy... là tàn nhẫn như thế nào...Em có biết không?
Cửa sổ sát đất lầu ba, Tề Tu nhìn nhìn nét mặt không biểu cảm của Hắc Viêm Triệt đứng bên cạnh, cười gượng hai tiếng, "Ha ha, lễ nghi, hôn môi là lễ nghi."
Hắc Viêm Triệt nhìn anh ta, không nói gì..
Sau khi tiếp xúc với con ngươi tím đậm, Tề Tu liên vội vàng lui lại vài bước tính kế an toàn, nhìn anh bình tĩnh trước cơn giông bão, cười gượng nói "Vương của tôi, tôi đi sắp xếp quỳ gối trước." Nói xong liền nhanh chóng chạy ra khỏi phòng sách.
Hắc Viêm Triệt lẳng lặng đi về phòng ngủ chính, dưới vẻ mặt lạnh nhạt ẩn giấu tàn nhẫn khát máu.
Viên Cổn Cổn vừa vào cửa, quản gia Bạch liền nghênh đón, giọng điệu trách cứ "Bây giờ mấy giờ rồi con có biết hay không?"
Viên Cổn Cổn cúi đầu nhỏ giọng meo meo "Thật xin lỗi, vú Bạch."
Quản gia Bạch bị tiếng meo meo của cô biến thành có giận không phát ra được, thở dài, vỗ vỗ bờ vai cô nhàn nhạt nói "Mau trở về phòng đi."
"Triệt tức giận không?" Viên Cổn Cổn lo lắng ngẩng đầu nhìn bà\.
"Con cảm thấy sao?" Bạch quản gia không đáp hỏi lại.
Viên Cổn Cổn rủ bả vai xuống đi vào phòng ngủ chính, vừa mở cửa ra liền thấy Hắc Viêm Triệt ngồi ở trên giường, nhìn mặt anh, theo bản năng nắm chặt cổ áo, có loại cảm giác chột dạ. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, ngay lúc Viên Cổn Cổn muốn mở miệng nói chuyện thì Hắc Viêm Triệt lên tiếng..
"Quần áo mới?"
Viên Cổn Cổn ngẩn người, cúi đầu nhìn nhìn áo đầm màu hồng nhạt trên người, gật gật đầu.
"Tới đây." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt vươn tay với cô.
"Triệt..." Viên Cổn Cổn bị nét mặt bình tĩnh quá đáng của anh làm cho sợ tới mức lui về sau, nhỏ giọng gọi tên anh, trong giọng nói mang theo cầu xin tha thứ.
"Tôi nói, tới đây." Hắc Viêm Triệt nói ra từng chữ từng chữ, giọng điệu không nóng không lạnh làm cho Viên Cổn Cổn run rẩy, rồi sau đó ngoan ngoãn tiến tới bên cạnh anh.
Hắc Viêm Triệt bế cô lên trên đùi, nhàn nhạt hỏi "Hôm nay đi đâu chơi?"
Viên Cổn Cổn cứng đờ, theo bản năng lại nói dối, "Đi dạo phố với mẹ, sau đó về nhà ăn cơm, thật xin lỗi tôi về trễ."
"Chỉ ở nhà ăn cơm?" Hắc Viêm Triệt nhẹ nhàng vuốt ve quần áo của cô, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt..
"Đúng... Đúng vậy." Viên Cổn Cổn nuốt nước miếng một cái, nói cà lăm.
"Tốt lắm, vậy kiểm tra một chút." Hắc Viêm Triệt đặt cô lên trên giường, bàn tay to nhẹ nhàng vung lên, quần áo của cô liền biến thành một đống vải vụn bay xuống giường.
Viên Cổn Cổn mở to hai mắt bị cảnh tượng trước mắt dọa đến ngây người, không thể tin được vải vụn bay loạn kia là quần áo của cô...
Ra mắt làm quen - Box chém gió - Xóm con Gái - Thôn con Trai - Ảnh thành viên - Câu lạc bộ Tuổi trẻ - Nhịp sống Teen - Cẩm nang vào đời- Truyện sáng tác - Truyện ngôn tình- Truyện teen hay - Truyện cười hay - Thư viện ảnh - Cộng đồng gamer
................
- Q.2 - Chương 94: Lần đầu thảm thương của Viên Cổn Cổn!:
- Hắc Viêm Triệt nhìn vết hồng và dấu răng trải rộng ở trước ngực cô, trên người còn có dấu tay nông sâu không giống nhau, kéo khóe miệng lên, vươn tay xoa chỗ mềm mại của cô, lạnh nhạt nói "Thật kịch liệt, thì ra em thích loại nhịp điệu này."
Viên Cổn Cổn ôm thân thể trần như nhộng của mình, hốc mắt đỏ lên, "Không phải như thế..."
"Vậy là thế nào? Đây là do tự em làm ra?" Hắc Viêm Triệt tỏ vẻ không hiểu nhìn cô, bề ngoài như không có gì nhưng lại làm cho trái tim của Viên Cổn Cổn nguội lạnh, cảm giác này như là giữa thời tiết mùa đông có người hắt một chậu nước đá lên trên đầu cô, lạnh thấu tim.
"Tôi..."
"Làm sao bây giờ? Tôi cũng muốn làm, chắc là em sẽ không để ý đâu?" Hắc Viêm Triệt vừa nói vừa bắt đầu cởi áo, động tác tao nhã biểu cảm lạnh nhạt.
"......" Viên Cổn Cổn chảy nước mắt không ngừng lui về sau, trong mắt là hoảng sợ không thể che giấu.
"Sao lại khóc?" Hắc Viêm Triệt lên giường kéo cô đang muốn đứng dậy chạy trốn lại.
"Hu hu... Triệt... Đừng như vậy, tôi sợ..." Viên Cổn Cổn vươn tay che mắt, nước mắt không ngừng chảy xuống khuôn mặt.
"Sợ kỹ thuật của tôi không tốt bằng Na Tịch Thịnh Duệ sao?" Hắc Viêm Triệt nắm giữ mềm mại của cô, con ngươi màu tím đậm gắt gao nhìn chằm chằm dấu vết không thuộc về mình này.
"Đau..." Viên Cổn Cổn khóc hô nhỏ.
"Đúng rồi, em thích kịch liệt, sao tôi lại quên chứ." Hắc Viêm Triệt vuốt nhẹ khuôn mặt cô, vẫn là giọng điệu bình tĩnh, nét mặt bình tĩnh, chỉ có đôi con ngươi màu tím đậm để lộ ra tâm trạng thật sự của anh.
"Không phải..." Viên Cổn Cổn khóc lắc lắc đầu, biểu cảm rất là đau lòng.
"Tới đây, chúng ta cũng kịch liệt một chút đi." Hắc Viêm Triệt cầm lấy áo trong màu đen của mình từ dưới giường, không chút thương tiếc trói tay cô lại, xoay người cô lại quỳ sấp ở trên giường.
"Đừng..." Viên Cổn Cổn vừa xấu hổ vừa giận dữ hô, bởi vì hai tay đã bị trói trụ nên không cách nào chống đỡ nổi thân mình, bị bắt nghiêng tới phía trước, cái mông vểnh cao lên.
Hắc Viêm Triệt lạnh lùng giật giật khóe miệng, bắt lấy tóc dài của cô dùng sức kéo ra phía sau, làm cho cô không thể không quay đầu đối mặt với anh.
"A..." Viên Cổn Cổn cau mày kêu khóc, da đầu bị lôi kéo mạnh làm cô đau đến nói không ra lời.
Hắc Viêm Triệt hôn lên môi của cô, thô lỗ cắn đầu lưỡi và cánh môi của cô.
"Hu hu... Ưm..." Viên Cổn Cổn bất lực khóc, muốn né tránh lại bị anh bóp chặt cằm.
Hắc Viêm Triệt hung hăng cắn nát môi của cô, ngay lúc mùi máu tươi lan tỏa tới, buông mặt cô ra, giữ chặt mông tròn trắng nõn của cô, không hề báo trước liền tiến vào khu vườn bí mật chưa ai tiến vào của cô.
"A..." Viên Cổn Cổn trừng lớn mắt, trong phút chốc bị xé rách đau đớn truyền khắp toàn thân, làm cô run rẩy giống như lá rụng trong gió, khóe miệng chảy đích thị bị hắn cắn nát sau huyết tinh.
Hắc Viêm Triệt ngẩn người, ngừng lại không động đậy, cũng không nhúc nhích.
"Hu hu... Hắc Viêm Triệt... Tôi chán ghét anh..." Viên Cổn Cổn run run nói.
Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, giữ chặt mông của cô bắt đầu luật động, cho dù là lần đầu tiên cũng không thể gạt bỏ sự tồn tại của những dấu vết trên người cô, cho dù là lần đầu tiên cũng không thể làm tiêu tan lửa giận và trừng phạt cô đã lừa anh.
"A... Ưm... Hu hu... Không..." Viên Cổn Cổn vùi mặt ở trong gối, vừa đau vừa ngượng thút thít.
Hắc Viêm Triệt dùng sức va chạm vào mông cô, lúc mới bắt đầu là trừng phạt đến cuối cùng biến thành không khống chế được.
"A... Hu hu... A... Đừng..." Viên Cổn Cổn đau đến nước mắt chảy ròng ròng, hận không thể chết ngất.
Trong phòng liền vang vọng tiếng khóc đau lòng kèm theo tiếng rên rĩ mờ ám của cô gái.
Không biết qua bao lâu, Hắc Viêm Triệt gia tăng tốc độ, để mầm móng của mình vùi thật sâu vào trong cơ thể cô, nhìn lưng trần và mái tóc dài ẩm ướt đầy mồ hôi, hơi hơi kéo ra, rời khỏi cơ thể cô, còn mang theo một chút màu trắng bạc và vết máu nhạt.
Viên Cổn Cổn liền xụi lơ ở trên giường, nếu không phải anh vẫn giữ chặt mông của cô thì cô đã sớm nằm sấp xuống rồi, căn bản là không thể kiên trì lâu như vậy.
Hắc Viêm Triệt nhẹ nhàng tách đùi cô ra, nhíu mày nhìn vườn hoa bí mật bị sưng đỏ còn có vết máu, vội vàng đứng dậy mặc quần áo xong, dùng chăn che thân thể trần trụi của cô, cầm lấy điện thoại ở đầu giường bấm số. nhanh chóng nối máy được "Tìm bác sĩ nữ phụ khoa tốt nhất, ngay bây giờ." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói.
"Ách? A, dạ chủ nhân." Á Tư ngẩn người, lập tức lấy lại tinh thần.
Hắc Viêm Triệt cúp điện thoại, nhìn Viên Cổn Cổn đã mê man, khóe mắt còn vương lại nước mắt, khóe môi nhếch lên còn dính vết máu, vươn tay cởi bỏ áo trong trói chặt tay cô, cổ tay bị xướt da và sưng đỏ nhìn hơi ghê người, mở ngăn kéo lấy một cái hộp nhỏ ra, mở ra, nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô.
Viên cổn Cổn nặng nề ngủ, bộ dáng vẫn không nhúc nhích làm Hắc Viêm Triệt hơi hối hận, nhưng vừa nghĩ tới cô lừa gạt anh và dấu vết trên người cô, liền ném thuốc mỡ trong tay đi, không vui nhìn mặt cô, cho đến lúc có người gõ cửa.
"Thiếu gia, bác sĩ đến." Ngoài cửa truyền vào giọng nói của Á Tư.
"Vào đi." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói.
Á Tư mở cửa lễ phép làm động tác mời với bác sĩ nữ mặc áo khoác dài màu trắng.
Bác sĩ nữ gật gật đầu, đi vào.
"Kiểm tra cho cô ấy." Hắc Viêm Triệt chỉ chỉ Viên Cổn Cổn trên giường.
Bác sĩ nữ nhìn nhìn, nhẹ giọng nói "Kiểm tra ở đâu?"
"Toàn thân."
Bác sĩ nữ hiểu rõ gật đầu, mở thùng dụng cụ mang bao tay khử trùng một lần ra, nhìn Hắc Viêm Triệt bên cạnh nhỏ giọng nói "Ngài muốn xem sao?"
Ra mắt làm quen - Box chém gió - Xóm con Gái - Thôn con Trai - Ảnh thành viên - Câu lạc bộ Tuổi trẻ - Nhịp sống Teen - Cẩm nang vào đời- Truyện sáng tác - Truyện ngôn tình- Truyện teen hay - Truyện cười hay - Thư viện ảnh - Cộng đồng gamer
................
- Q.2 - Chương 95: Kích cỡ của các người không hợp?:
- Hắc Viêm Triệt nhíu mày nhìn bà một lúc lâu, xoay người đi ra ngoài.
20 phút đồng sau, bác sĩ nữ đem thùng dụng cụ đi ra.
Hắc Viêm Triệt nhìn bà, không nói gì.
"Đây là thuốc mỡ, mỗi ngày ba lần, nếu có thể thì tốt nhất là ngâm nước thuốc có thể giảm bớt đau đớn của cô ấy, nhưng tôi không có đem theo, ngài có thể kêu người của ngài theo tôi trở về lấy." Bác sĩ nữ đưa một cái hộp màu trắng cho Hắc Viêm Triệt.
"Rất nghiêm trọng?" Hắc Viêm Triệt tiếp nhận, nhàn nhạt hỏi.
"Đúng vậy, nhưng nhìn theo vết thương của cô ấy thì dường như là do kích cỡ của các người không hợp."
Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm nhìn bà.
"Giống như bộ phận sinh dục của đàn ông các ngài, phụ nữ cũng phân lớn nhỏ, cô ấy thuộc loại hơi nhỏ, mà của ngài thuộc loại rất lớn, hơn nữa ngài thô bạo cho nên bị thương." Bác sĩ nữ máy móc nói, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt.
"Có di chứng hay không?" Hắc Viêm Triệt nắm chặt cái hộp, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ.
"Sinh lý thì không có, tâm lý thì không biết."
Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn cửa phòng, không nói gì.
"Vậy tôi đi trước." Bác sĩ nhữ nhẹ nhàng nói xong, xoay người muốn đi.
"Đứng lại."
Bác sĩ nữ quay đầu nhìn anh, chờ câu sau của anh.
"Làm sao để cô ấy thích ứng tôi?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi.
"Làm dạo đầu nhiều một chút, trong lúc giao hợp đừng nên dọa cô ấy, dịu dàng một chút liền không có vấn đề gì lớn".
"Ừ, tôi cho người của tôi đi theo lấy thuốc." Hắc ViêmTtriệt dẫn đầu đi ở trước mặt bà.
Bác sĩ nữ đuổi theo bước chân của anh, cùng nhau rời đi.
Hơn 4 giờ chiều ngày hôm sau, Viên Cổn Cổn mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở to mắt liền thấy quản gia Bạch ngồi bên giường đan áo len.
Quản gia Bạch nghe tiếng hừ hừ như còn mèo nhỏ của cô, buông đồ trong tay ra thương tiếc sờ sờ đầu cô, nhẹ giọng nói "Tỉnh rồi sao?"
Viên Cổn Cổn nhìn bà, chớp chớp mắt.
"Vú Bạch đỡ con đi rửa mặt, sau đó bôi thuốc cho con, con muốn ăn cái gì liền nói với vú, vú làm cho con được không?" Giọng điệu của quản gia Bạch rất dịu dàng, giống như sợ sẽ hù dọa cô.
Viên Cổn Cổn nhìn bà không nói gì.
Quản gia Bạch dè dặt cẩn thận đỡ cô ngồi dậy, nhìn nhìn lông mày cô nhăn lại, trong lòng cực kỳ đau xót.
"Ưm..." Viên Cổn Cổn phát ra tiếng hừ nhẹ, rất rõ ràng là không thoải mái.
"Đau phải không? Vú Bạch đem bàn chải ra cho con đánh răng được không?" Quản gia Bạch nhỏ giọng hỏi.
Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, xốc chăn lên bước xuống giường, vừa đứng lên bước chân liền không yên lảo đảo vài cái..
Quản gia Bạch vội vàng đỡ lấy cô, chậm rãi đi vào phòng tắm.
Viên Cổn Cổn ngoan đánh răng rửa mặt, sau đó đi vào phòng tắm thủy tinh, một lúc sau thì đầu ẩm ướt, mắt đỏ ửng, quấn khăn tắm đi ra ngoài, nước trên mặt không rõ là nước hay là nước mắt.
"Cổn Cổn đừng khóc, tới đây ngâm nước sẽ không đau nửa." Quản gia Bạch dịu dàng dỗ dành, dắt cô tới bên bồn tắm lớn đã pha thuốc.
Viên Cổn Cổn cương tại chỗ không chịu động.
"Sao vậy?" Quản gia Bạch nhẹ giọng hỏi..
"Không ngâm, " Viên Cổn Cổn mở miệng nói chuyện, giọng điệu rất khàn.
"Vì sao? Ngâm sẽ không đau nửa, ngoan." Quản gia nắm tay cô muốn để cô đi vào
"Không ngâm... Không ngâm..." Đột nhiên Viên Cổn Cổn ngồi xổm xuống, khóc thì thào nói.
Quản gia Bạch ngẩn người, vội vàng đỡ cô dậy, dỗ nhẹ "Không ngâm không ngâm, con nói không ngâm thì chúng ta sẽ không ngâm, chúng ta đi ra ngoài bôi thuốc."
Viên Cổn Cổn nức nở bị bà đỡ ra phòng tắm ngồi lại trên giường.
Quản gia Bạch lấy một cái hộp trắng từ ngăn kéo ra, nhẹ giọng nói, "Cổn Cổn, vú Bạch bôi thuốc cho con, con nằm ở trên giường mở hai chân ra một chút được không?"
Viên Cổn Cổn ngẩn người, "Có ý gì..."
Quản gia Bạch nghĩ nghĩ không biết nên nói với cô thế nào, cuối cùng là nói theo cách dễ hiểu nhất, "Chính là bôi chút thuốc lên chỗ sau này con sẽ sinh cục cưng nhỏ."
Viên Cổn Cổn ngẩn ngơ, lập tức dùng sức lắc lắc đầu, không ngừng lui về sau.
Quản gia Bạch nhìn cô, thật sự là không đành lòng ép cô, chỉ có thể để thuốc mỡ ở trên đầu giường, xoay người lấy quần áo từ trong tủ quần áo để tới bên cạnh cô, "Con mặc quần áo trước rồi sau đó sấy tóc khô, vú đi làm ít đồ ăn cho con."
Viên Cổn Cổn nhìn bà, không nói gì.
Quản gia Bạch thở dài, đi ra phòng.
Viên Cổn Cổn nhìn nhìn quần áo bên cạnh, sau đó cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường gọi một cú điện thoại, nối máy là tiếng không có tín hiệu, hơi sốt ruột lại ấn số một lần, vẫn như vậy, cứ lập lại như vậy vài chục lần, cô buông điện thoại xuống, ngơ ngác nhìn điện thoại, ngồi ở trên giường không nhúc nhích.
Hơn 1 tiếng sau, quản gia Bạch bưng cái khay màu bạc mở cửa phòng ngủ chính ra, nhìn nhìn Viên Cổn Cổn ngồi yên ở trên giường, hơi không vui trách cứ "Cổn Cổn, sao con không nghe lời, không phải là kêu con mặc quần áo sao?"
Viên Cổn Cổn nhìn nhìn bà, máy móc mặc quần áo vào rồi xốc chăn lên chui vào.
"Ăn chút gì trước rồi ngủ tiếp." Quản gia Bạch nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai cô, nhỏ giọng nói.
Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu dùng chăn mỏng che kín đầu của mình.
"Cổn Cổn..." Quản gia Bạch vươn tay kéo chăn, lại nghe thấy một tiếng khóc giống như con thú nhỏ bị thương, đành phải buông tay, đi ra phòng.
Phòng khách..
"Thiếu gia, Cổn Cổn không chịu ngâm thuốc, cũng không chịu để tôi bôi thuốc, cũng không chịu ăn cái gì, chỉ luôn ngẩn người, bằng không chính là khóc, ngài xem có nên gọi bác sĩ tâm lý tới hay không?" Quản gia Bạch hơi sốt ruột nói vào điện thoại.
Ra mắt làm quen - Box chém gió - Xóm con Gái - Thôn con Trai - Ảnh thành viên - Câu lạc bộ Tuổi trẻ - Nhịp sống Teen - Cẩm nang vào đời- Truyện sáng tác - Truyện ngôn tình- Truyện teen hay - Truyện cười hay - Thư viện ảnh - Cộng đồng gamer
................
- Q.2 - Chương 96: Em nói hay không!:
- Phía bên kia im lặng một chút, sau đó truyền đến giọng nói lạnh lùng, là Hắc Viêm Triệt lạnh nhạt quen thuộc, "Chờ tôi trở lại rồi nói."
"Vậy khi nào ngài trở về? Cổn Cổn rất khác thường, tôi sợ..." Quản gia Bạch mất đi bình tĩnh thường ngày, cũng đã quên lễ nghi nên có.
"Bây giờ." Hắc Viêm Triệt ngắt lời của bà, cúp máy.
Quản gia Bạch nhìn ống nghe điện thoại, hơi sốt ruột ở đi tới đi lui trong phòng khách.
20 phút sau, Hắc Viêm Triệt xuất hiện trong phòng khách.
"Thiếu gia ngài đã về, làm sao bây giờ?" Quản gia Bạch như thấy được cứu tinh.
"Hâm nóng đồ ăn đưa lên." Hắc Viêm Triệt ra lệnh ngắn gọn , đi lên lầu.
Viên Cổn Cổn cuộn thân mình lại bụm mặt khóc không ngừng, trong lòng vừa ủy khuất vừa đau buồn, cô không nghĩ ra tới sẽ có một ngày tất cả đều có thể thay đổi, một người là anh trai che chở yêu thương cô từ nhỏ đến lớn, còn Hắc Viêm Triệt, tuy rằng anh luôn khi dễ cô nhưng chưa từng làm cô bị thương, hai người đàn ông này đều chiếm vị trí quan trọng ở trong lòng cô, vậy mà đêm qua lại cùng lúc làm ra chuyện tàn nhẫn với cô, đặc biệt là Hắc Viêm Triệt....Anh tàn nhẫn anh lạnh lùng làm cho cô cảm thấy đau lòng, vừa ngủ dậy số của anh Duệ liền biến thành không có, cô vẫn mất đi anh ấy, tất cả đều giống ác mộng, nếu lúc trước cô không đến đây, vậy có lẽ bây giờ có thể không lo không nghĩ mà ở cùng với anh Duệ, nói không chừng còn kết hôn, còn có thể sinh cục cưng, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, nhưng mà cũng không thể gặp được anh... Như vậy thật sự tốt sao?
Ngay lúc người nào đó miên man suy nghĩ, 'rầm' một tiếng cửa mở ra, một giây sau chăn của cô đã bị người ta kéo ra, lộ ra thân mình cuộn tròn và khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng vì máu không thông, đương nhiên còn có gối đầu dính ướt nước mắt.
"Thế nào, em đang cáu kỉnh với ai hả?".
Giọng nói lạnh lùng của Hắc Viêm Triệt truyền vào lỗ tai của cô khiến cho cô run nhẹ, cũng càng ôm chặt thân thể mình hơn.
Hắc Viêm Triệt kéo cô lên để cô đối mặt mình, lạnh giọng nói "Viên Cổn Cổn, tốt nhất là em thức thời một chút."
Viên Cổn Cổn nhắm mắt lại ôm chặt thân thể mình, không nói gì.
"Mở mắt, nói chuyện!" Hắc Viêm Triệt kìm chặt cằm của cô, cả người tản ra khí lạnh khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo,, anh còn chưa tính sổ với cô mà cô lại còn dám bày ra bộ dạng này với anh.
"Hu hu..." Viên Cổn Cổn phát ra tiếng khóc rất nhỏ , nước mắt chảy xuống từng giọt từng giọt.
"Nói chuyện, có nghe thấy không." Đôi mắt tím của Hắc Viêm Triệt tối sầm, giọng điệu càng trầm thấp hơn.
Viên Cổn Cổn vẫn nhắm mắt lại, im lặng không tiếng động, chỉ nhỏ giọng khóc.
"Thiếu gia..." Quản gia Bạch bưng khay đi đến, phía sau còn có hai chị em Bạch Nhã Tĩnh, Bạch Nhã Văn, ba người thấy không khí khẩn trương này liền cùng lên tiếng gọi.
Nghe tiếng, Viên Cổn Cổn mở to mắt, đôi mắt đẫm nước đáng thương tội nghiệp nhìn bọn họ.
"Một lần cuối cùng, em nói hay không." Hắc Viêm Triệt nhìn cô, tăng thêm sức.
"Ưm..." Viên Cổn Cổn nhíu mày, hừ nhẹ ra tiếng..
"Thiếu gia, xin đừng như vậy." Bạch Nhã Tĩnh không đành lòng nói.
"Cút!" Hắc Viêm Triệt hét lớn một tiếng, mọi người ở đây đều sợ hãi.
Nhưng thật sự có dũng sĩ dũng cảm nhìn thẳng 'Báo' rống, "Thiếu gia, chẳng lẽ ngài không cảm thấy làm như vậy là mất thân phận sao?" Bạch Nhã Tĩnh thẳng lưng, bình tĩnh nói.
Hắc Viêm Triệt cười lạnh buông cằm Viên Cổn Cổn ra đi tới bên cạnh cô ta, "Vậy thân phận của cô là cái gì?"
Bạch Nhã Tĩnh ngừng thở, bị hơi thở vương giả bẩm sinh của anh làm cho không dám mở miệng.
Viên Cổn Cổn nhìn nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Hắc Viêm Triệt, sốt ruột bước xuống giường, đứng không vững, 'Bịch' một tiếng liền nằm sấp ở trên mặt đất, phát ra tiếng kêu rên.
Hắc Viêm Triệt mắng nhỏ một tiếng đi qua bế cô đứng lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, tức giận rống lớn "Đứng không vững thì đừng lộn xộn, bị coi thường!"
Mặt Viên Cổn Cổn như đưa đám, vươn tay xoa xoa cái trán, bộ dáng đau đớn.
Hắc Viêm Triệt kéo tay của cô ra, hơi sưng lên.
"Ưm..." Viên Cổn Cổn rúc vào trong lòng anh, phát ra tiếng rên.
Hắc Viêm Triệt đặt cô ở trên giường, sau đó nhìn quản gia Bạch nhàn nhạt nói "Bôi thuốc cho cô ấy."
"Dạ" Quản gia Bạch để cái khay ở trên bàn, sau đó đi qua cầm lấy thuốc mỡ trên đầu giường, "Cổn Cổn, đừng sợ, một chút là xong."
Viên Cổn Cổn lắc đầu không ngừng lùi vào trong giường.
Hắc Viêm Triệt kìm chặt bờ vai cô lạnh giọng nói "Trong 15 phút không bôi thuốc xong, tôi liền tự mình bôi cho em." Nói xong buông cô ra, đi ra khỏi phòng.
Viên Cổn Cổn ngu ngơ cương cứng ở trên giường, không biết nên phản ứng thế nào...
20 phút sau, Hắc Viêm Triệt đi vào, nhìn khuôn mặt cơm nắm đỏ hồng và đầy nước mắt không ngừng rút vào trong lòng Bạch Nhã Tĩnh, nhàn nhạt nói "Các người đi xuống đi."
Viên Cổn Cổn ôm chặt eo của Bạch Nhã Tĩnh không chịu buông.
Bạch Nhã Tĩnh nhìn sắc mặt khó coi của Hắc Viêm Triệt, cực kỳ mâu thuẫn.
"Buông tay.".
Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu.
Hắc Viêm Triệt đi qua nhanh chóng giơ tay lên, theo bản năng hai tay Viên Cổn Cổn vội vàng ôm đầu, làm động tác đề phòng.
Bạch Nhã Tĩnh thở dài, đi theo em gái và mẹ đi ra ngoài, thuận tay khép cửa lại.
Viên Cổn Cổn ôm đầu nhỏ giọng khóc, đợi một lúc lâu cũng không thấy đau đớn kia, ngẩng đầu dè dặt cẩn thận nhìn anh không nói gì.
Hắc Viêm Triệt bưng chén cháo tổ yến đỏ trên bàn ngồi xuống cạnh giường, múc một muỗng thử độ ấm sau đó thô lỗ cứng rắn nhét vào trong miệng cô.
Viên Cổn Cổn nhìn anh, thật sự là không đoán ra anh suy nghĩ cái gì.
Ra mắt làm quen - Box chém gió - Xóm con Gái - Thôn con Trai - Ảnh thành viên - Câu lạc bộ Tuổi trẻ - Nhịp sống Teen - Cẩm nang vào đời- Truyện sáng tác - Truyện ngôn tình- Truyện teen hay - Truyện cười hay - Thư viện ảnh - Cộng đồng gamer
................
- Q.2 - Chương 97: Cơm nắm Eskimo?:
- Hắc Viêm Triệt đúc cô ăn từng muỗng từng muỗng, cho đến khi chén thấy đáy, lấy khăn giấy lau miệng cho cô lạnh lùng mở miệng đến, "Đi ngâm thuốc."
Viên Cổn Cổn ngẩn người, dùng sức lắc lắc đầu.
"Tôi không phải đang xin ý kiến của em ." Hắc Viêm Triệt buông chén xuống bế cô dậy.
"Không đi..." Viên Cổn Cổn đẩy anh ra, giọng nói khàn khàn không khác gì bà phù thủy trong công chúa Bạch Tuyết.
Hắc Viêm Triệt nhíu mày nhàn nhạt hỏi "Cổ họng bị sao?"
Hốc mắt Viên Cổn Cổn đỏ lên, nước mắt vừa mới dừng lại không lâu lại bắt đầu tích tụ.
"Khóc cái gì mà khóc! Nói chuyện!" Hắc Viêm Triệt lạnh giọng quát lớn.
"Đau..." Viên Cổn Cổn vô cùng đau đớn nghẹn ra một chữ, nước mắt tự nhiên rơi xuống.
"Khóc, em tiếp tục khóc." Hắc Viêm Triệt lau nước mắt của cô, lạnh lùng nói.
"Không ngâm..." Viên Cổn Cổn lại nghẹn ra hai chữ.
"Không được."
"Không..."
"Câm miệng, đừng giày xéo lỗ tai của tôi." Hắc Viêm Triệt đặt cô về trên giường nhàn nhạt nói.
"Vậy anh đừng giày xéo tôi..." Viên Cổn Cổn không phục nhìn anh, hai mắt ngập nước chứa đựng ủy khuất.
Hắc Viêm Triệt ngẩn người, lập tức kéo nét cười lạnh, "Đi nói cho anh Duệ của em biết. để anh ta ra mặt cho em."
Viên Cổn Cổn nhìn anh, cắn chặt môi dưới...
Hắc Viêm Triệt hừ lạnh một tiếng đi ra khỏi phòng.
Viên Cổn Cổn nằm sấp ở trên giường để mặc nước mắt làm mờ hai mắt của cô một lần nửa, nghĩ tới cái số không tồn tại kia trong lòng càng là chua xót hơn, anh Duệ của cô đã không cần cô nữa, sau này cô không còn anh trai luôn dịu dàng chăm sóc và mỉm cười cưng chiều cô nửa rồi... Anh Duệ, người mà từ lúc năm tuổi thì cô bắt đầu ỷ lại đã không cần cô nữa... Không biết qua bao lâu, người nào đó khóc mệt nhắm hai mắt lại, chỉ còn lại tiếng nức nở nhẹ nhàng.
Lúc Hắc Viêm Triệt mở cửa vào liền thấy một cái cơm nắm mũi đỏ nhắm mắt lại, miệng ngậm ngón tay cái của mình, bả vai run run, hình như là đang ngủ, không ngoài dự đoán khóe mắt còn vương lại nước mắt, nhíu nhíu đầu mày đặt đồ trên tay xuống đầu giường, vươn tay vỗ vỗ cô, lạnh nhạt nói "Viên Cổn Cổn."
Chỉ thấy người nào đó meo meo vài tiếng, vùi mặt vào trong gối.
Hắc Viêm Triệt nhẹ nhàng bế thân thể cô lên trên chân.
"Ưm..." Viên Cổn Cổn mơ màng mở to mắt ngơ ngác nhìn anh.
Hắc Viêm Triệt bưng chén ở đầu giường lên, múc một muỗng thổi nguội, sau đó đưa đến bên miệng cô..
Theo bản năng Viên Cổn Cổn há mồm ăn, nhăn mày lại còn chép chép miệng, rồi sau đó cất giọng khàn khàn như phù thủy oán trách "Ăn không ngon..."
Hắc Viêm Triệt không để ý cô tiếp tục lặp lại động tác vừa rồi.
"Không muốn ăn..."
"Ăn!"
Một lúc sau, một chén canh tuyết lê kèm bối mẫu Tứ Xuyên* liền vào trong bụng của Viên Cổn Cổn.
*Canh thuốc bắc.
Hắc Viêm Triệt đặt cô lên trên giường, bưng chén đi ra ngoài.
Viên Cổn Cổn dụi dụi mắt nhìn bóng lưng của anh, nằm trên giường mơ màng ngủ thiếp.
Buổi tối, hơn 11 giờ , Viên Cổn Cổn cảm giác mình bị ấm áp gì đó vây quanh, không khỏi mở mắt, thấy rõ ràng tình cảnh của mình kêu to ra tiếng, "A..."
Hắc Viêm Triệt che miệng của cô, nhỏ giọng trách "Câm miệng."
Viên Cổn Cổn không để ý mình trần trụi ra sức quấn trên người anh, nét mặt khẩn trương lộ rõ sợ hãi của mình.
Hắc Viêm Triệt ôm lấy cô, cố gắng bỏ qua kích thích xúc giác và thị giác chấn động mà cô mang đến, nhàn nhạt nói "Dìm chết em."
Viên Cổn Cổn nhanh chóng ôm chặt cổ của anh, nước mắt lại bắt đầu vận sức chờ phát động.
"Em dám khóc tôi liền dìm chết em." Hắc Viêm Triệt kéo tay cô ra làm bộ muốn dìm cô vào nước..
"Không..." Viên Cổn Cổn lại ôm cổ của anh, không ngừng lắc lắc đầu.
Hắc Viêm Triệt ôm cô, tâm trạng vô cùng tệ, từ lúc nào thì anh lại suy tàn đến mức phải ngâm thuốc ghê tởn như vậy hả? Nếu không phải biết cô sợ nước thì anh cần gì phải hy sinh như vậy? Cô lại còn không biết tốt xấu, nếu anh sáng suốt thì nên dìm chết cô, nhưng mà từ lúc mới bắt đầu anh liền cố tình không sáng suốt ném cô về nhà họ Viên, mà bây giờ đã quá trễ...
"Tôi muốn ra ngoài." Viên Cổn Cổn hơi khóc nức nở, nước mắt không ngừng đảo quanh ở trong hốc mắt, nhưng lại cố nén không dám để nó rơi xuống.
"30 phút sau."
"Không..."
Hắc Viêm Triệt coi như không nghe thấy, nhàn nhã nhắm hai mắt lại.
Viên Cổn Cổn nhìn nhìn anh, chuyện duy nhất có thể làm chính là ôm sát cổ của anh, nhưng cảm giác hai người trần truị kề nhau làm cho cô hết sức vặn vẹo.
30 phút sau Hắc Viêm Triệt giữ lời hứa bế cô ra bồn tắm lớn, cầm lấy khăn tắm bên cạnh gói cô lại kỹ càng, sau đó đi ra khỏi phòng tắm.
Viên Cổn Cổn sững sờ một chút, lập tức lau khô cơ thể mình, bắt đầu mặc quần áo.
Sau khi Hắc Viêm Triệt tẩy sạch mùi thuốc làm anh khó chịu đi ra khỏi phòng tắm, xốc chăn lên liền thấy cơm nắm nào đó đóng vai người Eskimo* cuộn mình ở bên giường. Lạnh lùng giật giật khóe miệng nằm ở trên giường, vươn tay kéo một cái, cái áo khoác bông và cái mũ lông của cơm nắm Eskimo liền 'lăn' đến bên cạnh anh.
Viên Cổn Cổn vùi mặt vào trong khăn quàng cổ, lộ ra đôi mắt to hồng hồng dè dặt cẩn thận nhìn anh.
*Eskimo : là dân tộc sống ở những vùng băng tuyết, lạnh lẽo, thường mặc áo lông dày…
Ra mắt làm quen - Box chém gió - Xóm con Gái - Thôn con Trai - Ảnh thành viên - Câu lạc bộ Tuổi trẻ - Nhịp sống Teen - Cẩm nang vào đời- Truyện sáng tác - Truyện ngôn tình- Truyện teen hay - Truyện cười hay - Thư viện ảnh - Cộng đồng gamer
................
- Q.2 - Chương 98: Hiệu ứng bươm bướm?:
- "Lạnh sao?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi.
"Ừm..." Yếu ớt trả lời.
"Lạnh đến ra mồ hôi?" Hắc Viêm Triệt tiếp tục hỏi.
Viên Cổn Cổn ngẩn người, một lúc sau mới nghĩ ra một lý do, nhỏ giọng nói, "Là mồ hôi lạnh..."
Hắc Viêm Triệt cười lạnh, kéo khăn quàng cổ của cô ra, "Tôi đây hy sinh bản thân một chút, dùng thân thể sưởi ấm cho em."
"Không cần..." Viên Cổn Cổn nâng móng vuốt đeo bao tay mèo Katy lên giữ khăn quàng cổ lại.
"Cởi." Hắc Viêm Triệt nhìn cô, ra lệnh ngắn gọn.
Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu lùi về phía sau.
"Em muốn tôi ra tay? Em rất thích cách cởi quần áo ngày qua sao?" Giọng nói của Hắc Viêm Triệt vẫn không nhấp nhô.
Viên Cổn Cổn cứng đờ, vươn tay cởi khăn quàng cổ, mũ, sau đó là áo lông, áo bành choàng bông, cởi ra từng lớp từng lớp, cho đến khi lộ ra áo ngủ trắng ngọc trai.
"Quần." Hắc Viêm Triệt lạnh nhạt nói.
Viên Cổn Cổn cương cứng tại chỗ, khóc rồi.
Hắc Viêm Triệt buồn bực kéo quần lông của cô, động tác thô lỗ.
"Đừng..." Đột nhiên Viên Cổn Cổn vươn tay đánh đấm anh, khóc lớn lên.
Hắc Viêm Triệt bắt lấy tay cô, kéo bao tay buồn cười trên tay cô ném ra ngoài, "Sự nhẫn nại của con người là có giới hạn, tốt nhất là em nên hiểu rõ đạo lý này."
Viên Cổn Cổn vừa khóc vừa gào "Anh cũng không phải là người..."
"Cho nên càng không nên chọc tôi!" Hắc Viêm Triệt vừa nói vừa kéo quần của cô, tiếp theo là quần jeans, sau đó là quần bông dày, cuối cùng là quần thể thao, lúc này mới lộ ra quần ngủ lụa cùng hệ với áo ngủ.
"Hu hu... Cha..." Viên Cổn Cổn khóc kêu to.
"Kêu trời cũng không có ích gì." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói xong, ném một chồng quần áo đã cởi ra xuống giường.
"Hu hu..."
"Tôi cho em 3 giây, nếu em không ngừng thứ nước chướng mắt này, tôi sẽ làm cho em khóc mỗi ngày, không khóc liền đánh đến khóc, tin không ?" Hắc Viêm Triệt nhìn cô, giọng điệu rét lạnh.
Viên Cổn Cổn ngẩn người, nước mắt vừa muốn tràn mi ra cứ như vậy mà cứng lại chỗ cũ.
Hắc Viêm Triệt lau nước mắt trên mặt cô, lạnh giọng nói "Ngày hôm qua đi đâu?"
"Về nhà, dạo phố..." Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, thành thật trả lời.
"Sau đó?"
"Anh Duệ dẫn tôi đến Gossip Lovers..."
"Tốt lắm, vậy ngày hôm qua em nói dối với tôi phải không?"
Viên Cổn Cổn cúi đầu không nói gì.
"Nói." Hắc Viêm Triệt nâng cằm cô lên nhưng không làm cô đau.
"Phải... Nhưng mà..."
"Ngày hôm qua là thứ mấy?" Hắc Viêm Triệt đánh gãy nhưng mà của cô, tiếp tục lạnh giọng hỏi.
"Thứ sáu..."
"Tôi đã nói cái gì?"
"Một tuần chỉ cho ăn kem một lần..."
"Cho nên em coi lời của tôi như gió bên tai?" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng giật giật khóe miệng, giọng điệu lạnh lẽo.
"Không có, nhưng là..."
"Ăn kem ăn đến trên người em? Hay là các người dùng cách ăn đặc biệt, lột sạch quần áo cắn nhau?" Hắc Viêm Triệt kéo áo ngủ của cô, lộ ra đầy dấu hôn và dấu răng trên khe rãnh mê người mà nơi đẫy đà của cô.
"Không phải như thế..." Viên Cổn Cổn kéo lấy cổ áo, vẻ mặt lã chã chực khóc.
Hắc Viêm Triệt nhìn cô, không nói gì.
"Là anh Duệ...tôi... Anh Duệ..." Viên cuồn cuộn nói quanh co nửa ngày, lại không biết nên giải thích với anh sự tồn tại của những dấu vết này như thế nào.
Hắc Viêm Triệt im lặng không tiếng động chờ đơi cô giải thích, trong mắt tím là phẫn nộ không thể che giấu.
"Dù sao cũng không phải như anh nghĩ..." Viên Cổn Cổn lớn tiếng nói.
"Vậy hôn môi thì sao? Hôn miệng đối miệng là lễ nghi sao?" Hắc Viêm Triệt rống dữ ra tiếng, bàn tay hơi không khống chế mà bóp chặt cổ của cô.
Viên Cổn Cổn ngẩn người, chột dạ ngập ngừng "Anh nhìn thấy?"
Hắc Viêm Triệt cười lạnh một tiếng, "Đừng nghi ngờ, tôi không chỉ là nhìn thấy, hơn nữa còn nhìn thấy hình ảnh rất rõ ràng, sao các người không dứt khoát vào trong xe làm như vậy đi? Giống như tôi làm với em ngày hôm qua vậy."
Viên Cổn Cổn ngơ ngác nhìn anh, một lúc sau rũ mắt xuống không nói chuyện nửa.
Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn cô, buông cổ cô ra, cáu kỉnh đứng dậy đạp cửa đi ra.
Sau khi anh rời khỏi, Viên Cổn Cổn ôm chặt bản thân, nhỏ giọng khóc, nếu cô thích chính là anh Duệ thì tốt biết bao...
*******************************
Từ ngày đó về sau, lại qua một tuần, Viên Cổn Cổn cực kỳ yên tĩnh, lúc có người nói chuyện với cô thì cô liền ngoan ngoãn trả lời, lúc không có người nói chuyện liền lẳng lặng nằm ở trên giường xem tivi, ngày thứ hai sau đêm đó, cô nhận được điện thoải của Viên Tịnh Lưu, ông nói cho cô biết Na Tịch Thịnh Duệ đã đi Pháp, trong một thời gian ngắn sẽ không về, trước khi đi muốn ông chuyển lời với cô, muốn cô ngoan ngoãn nghe lời. Chờ lúc anh ta về sẽ đem chocolate ngon nhất về cho cô, nhưng mà cô loáng thoáng cảm giác được... Anh ta là đang dỗ cô... Có lẽ, vĩnh viễn anh ta cũng sẽ không trở lại thăm cô nửa...Mà Hắc Viêm Triệt bề ngoài bình tĩnh, thực ra luôn luôn chịu đựng sự khác thường của cô, nhưng cô lại tỏ ra rất ngoan ngoãn làm anh không thể tìm được một chút chi tiết nhỏ nào để phát tiết... Vì thế, tập đoàn 'Hắc Viêm' có một lớp 'bóng tối' bao phủ... Lúc anh tức giận thì ảnh hưởng đến lãnh đạo phía sau các bộ phận, lãnh đạo các bộ phận lại đem tức giận của mình trút lên nhân viên dưới quyền, theo chuyên gia phân tích thì hiện tượng này, tên khoa học là hiệu ứng bươm bướm... Cho nên tất cả nhân viên đều kêu khổ thấu trời, cầu thần bái phật, đi chùa dâng hương không được thịnh vượng thì cũng coi như là làm chuyện tốt.
Ra mắt làm quen - Box chém gió - Xóm con Gái - Thôn con Trai - Ảnh thành viên - Câu lạc bộ Tuổi trẻ - Nhịp sống Teen - Cẩm nang vào đời- Truyện sáng tác - Truyện ngôn tình- Truyện teen hay - Truyện cười hay - Thư viện ảnh - Cộng đồng gamer
................