Diễn đàn Tuổi trẻ Việt Nam | 2TVN Forum
Cô sinh viên gắn bó với chàng trai bại liệt FfWzt02
Diễn đàn Tuổi trẻ Việt Nam | 2TVN Forum
Cô sinh viên gắn bó với chàng trai bại liệt FfWzt02



#1

19.10.14 16:24

Nhungs2

Nhungs2

Thiên sứ 2T : cấp 1
http://www.tuoitrevn.net/f216-forum
Thiên sứ 2T : cấp 1
“Mẹ sợ em xấu hổ khi giúp anh ấy đi vệ sinh hoặc tắm rửa cho anh Đạt. Nhưng mẹ đâu biết, em thấy hạnh phúc lắm mỗi khi tự mình làm được việc gì đó cho anh ấy”. 


Kỳ 1: Hành trình đếm ngược thời gian “sống để yêu nhau”
Câu chuyện tình đẹp như mơ của chàng thanh niên Nguyễn Đình Đạt (huyện Ứng Hòa, TP. Hà Nội) và Nguyễn Thúy Hằng (Hà Nam) đã bắt đầu từ năm 2005. Quen nhau rồi trao trọn trái tim, họ đã sớm mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ. Nhưng đúng vào lúc cánh cửa tương lai rộng mở, một tai nạn nghiệt ngã xảy ra với Đạt. Hơn 6 năm qua, chàng trai phải nằm liệt giường, sự sống cũng chỉ còn tính bằng ngày vì suy thận độ 4. Song trong hoàn cảnh bế tắc nhất, Hằng vẫn ở cạnh anh, miệt mài đấu tranh cho tình yêu, trân quý từng phút giây được cùng người yêu đi nốt quãng đường đang ngày càng ngắn lại.
Ước mong điều kỳ diệu
Nhìn Hằng cẩn trọng lau từng ngón tay cho người yêu, tôi khẽ hỏi: “Em nghĩ mình sẽ phải đối diện những gì khi quyết định gắn bó với Đạt?” Hằng không nói gì, cúi mặt xuống như sợ nghĩ đến tương lai. Đạt lại hơi nhỏm người dậy, trả lời: “Không ai dám nghĩ đến tương lai vì cuộc sống của em chỉ còn tính từng ngày. Cả hai cứ cố gắng sống được ngày nào là yêu nhau và động viên nhau ngày ấy”. Lúc này, Hằng mới ngẩng lên, ánh mắt vẫn rạng ngời hạnh phúc. “Bọn em vẫn cứ tiếp tục hy vọng vào một điều kỳ diệu. Biết đâu, anh Đạt có thể hồi phục sau khi ông Trời đã thử thách tình yêu của chúng em trong 6 năm qua”.
Tình yêu nở hoa trong nước mắt
Lần đầu tiên Đạt gặp Hằng là khi anh đang học năm cuối trường Đại học Xây dựng Hà Nội. Năm ấy, Hằng mới là cô bé học sinh lớp 10 (trường THPT Thanh Liêm, Hà Nam). Nỗi nhớ nhung da diết, những tình ý dạt dào được chàng sinh viên xây dựng thể hiện qua những lá thư liên tục gửi về. Mưa dầm thấm đất, tình yêu của cô nữ sinh trung học với Đạt đến từ lúc nào không hay… Chỉ biết rằng, mỗi khi ngồi vào bàn học, những lời động viên của Đạt khiến Hằng như được chắp thêm cánh. Cô say sưa học để mong đến ngày thi đại học, được về Hà Nội để có thể gặp Đạt thường xuyên hơn.
Nhưng số phận cứ như trêu ngươi đôi bạn trẻ. Khi Hằng đỗ vào một trường trung cấp thì cũng là lúc Đạt tốt nghiệp rồi nhận được thông báo cử sang Nhật làm việc…
Chưa kịp gần nhau, hai người lại phải gạt nước mắt chia xa. Nhiều lúc, Hằng tủi thân vì ở Hà Nội, cô chỉ có Đạt là chỗ dựa. Nhưng khi hiểu đây là cơ hội cuộc đời của người yêu, cô đành nén lòng để anh ra đi. Không ai ngờ, trong những ngày về quê làm hộ chiếu, một tai nạn thương tâm xảy ra khiến Đạt bị gãy cột sống, dẫn đến bại liệt…
Những dòng hồi tưởng của Hằng đột ngột dừng lại bởi những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má cô gái trẻ. Cô tâm sự: “Em không thể quên được buổi tối nhận được điện thoại báo tin anh bị tai nạn”. Buông điện thoại ở căng tin ký túc, Hằng chạy như bay về phòng, thu dọn đồ, phi một mạch ra bến xe buýt, giữa đêm tối mịt mùng dò dẫm tìm về nhà người yêu. Giây phút nhìn thấy Đạt nằm trên giường lại khiến những giọt nước lăn dài trên má. Thấy tình cảm bột phát của cô gái trẻ, mẹ Đạt (bà Lê Thị Thủy) phải nén nỗi đau, gắng động viên Hằng. Lần đầu tiên gặp mẹ người yêu nhưng Hằng không e dè điều gì. Từ trong thâm tâm mình, cô chỉ nghĩ đến Đạt, thương anh và mong muốn được hy sinh tất cả vì anh. Chứng kiến tình cảm ấy, gia đình, họ hàng nhà Đạt coi Hằng như người thân, khiến cô vững tin hơn.
Nhưng Đạt lại không thể lạc quan như thế. Hơn ai hết, anh hiểu cuộc đời Hằng còn quá dài, cô không thể gắn bó với anh cả đời bởi anh đã bại liệt sau tai nạn. Anh tự nhủ không thể ích kỷ giữ Hằng lại bên mình. Để “đuổi” Hằng ra khỏi cuộc đời, Đạt tìm cách cắt đứt liên lạc, không nghe điện thoại, không email, thư từ. Mỗi lần Hằng về quê, anh lại quay sang mắng nhiếc, chửi rủa như thể chính người yêu có lỗi trong tai nạn của mình. Mỗi lời của Đạt như ngàn mũi tiêm, đâm vào trái tim yếu đuối của Hằng. Bạn bè biết chuyện cũng khuyên Hằng nên dừng lại bởi không thể gắn bó với người cả đời chỉ ngồi trên xe lăn. Và nhiều lần, Hằng đã nghĩ đến chuyện buông tay…

Cô sinh viên gắn bó với chàng trai bại liệt 1384594830-yeu-nhau-3

Hằng ân cần, tận tụy chăm sóc người yêu mình
Nhưng cứ mỗi cuối tuần, cô lại nhớ đến từng lời nói, cử chỉ của Đạt, nhớ đến từng món quà, anh đã trân trọng nó và gửi trao cho cô ra sao… Tất cả những kỷ niệm cùng ùa về khiến cô nhớ Đạt quay quắt. Nhiều lần Hằng đã ra bến xe buýt, đợi xe về Hà Đông… Tuy nhiên, chuẩn bị bước lên xe, cô lại nhớ lại những lời cay nghiệt của Đạt, lại nhớ đến những ánh mắt sắc lạnh của Đạt… Cô quay lại bến, thẫn thờ định trở lại căn phòng của mình. Nhưng mới chỉ về đến sân ký túc, nỗi nhớ Đạt lại trỗi dậy, khiến cô quay đầu, chạy ra bến xe buýt, chờ những chuyến xe tiếp theo. Chỉ bằng tình cảm chân thành ấy, Hằng mới khiến Đạt “đầu hàng” rồi quấn quýt yêu thương trở lại. Nhưng khi mọi người đã tưởng hạnh phúc bình dị này sẽ ở lại bên họ thì không ngờ… một biến cố lớn lại xảy ra.
“Giành giật” tình yêu với tử thần
Cách đây 2 tháng, Đạt bỗng dưng lịm người đi. Cả nhà hốt hoảng đưa anh đi viện thì nhận được tin “sét đánh”: Đạt bị suy thận, giai đoạn 4… Không ai còn đủ sức để nghĩ đến việc báo tin cho Hằng vì cả gia đình phải quay cuồng lo chi phí đưa Đạt đi viện lọc máu, chạy thận. Từ Hà Nội, Hằng chỉ biết tin dữ xảy ra đúng vào ngày Quốc Khánh, khi cô mượn điện thoại của bạn để gọi về nhà người yêu.
Qua hàng chục cuộc điện thoại không ai bắt máy, linh tính mách bảo chuyện chẳng lành, Hằng xin tạm nghỉ việc làm thêm để canh giờ, gọi về liên tục. Vừa thấy đầu dây bên kia có người nhận cuộc gọi, nghe tiếng mẹ Đạt, cô đã òa khóc nức nở hỏi han tình hình. Bà Thủy kể: “Tự nhiên, tôi thấy thương Hằng như con gái của mình khi nghe tiếng cháu khóc. Phải nói cho cháu hiểu tình hình thực tế của Đạt, tôi cũng khuyên Hằng đừng quá lo, tập trung hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp sắp diễn ra. Nhưng nói thế mà nào nó có chịu nghe, cứ chốc chốc lại điện thoại: “Anh Đạt sao rồi mẹ”. Nghe tiếng Hằng vồn vã, tôi lại thấy lòng mình đau như cắt”.
Đạt nằm bệnh viện huyện 10 ngày nhưng bệnh tình không thuyên giảm nên phải lên tuyến trên. Vào bệnh viện Bạch Mai được nửa tháng, gia đình phải chuyển về Bệnh viện Nông nghiệp vì chi phí quá đắt đỏ. Từ ngày biết mình mắc thêm bệnh thận, Đạt gần như mất hết niềm tin vào cuộc sống, anh lại quay sang ruồng rẫy Hằng. Dù không thể hiện mạnh mẽ nhưng hành động của anh cũng đủ khiến Hằng tổn thương thêm một lần nữa. Nhiều khi, Đạt cay nghiệt đến mức công khai luôn tình trạng sức khỏe sinh sản của mình khiến Hằng chỉ biết cúi đầu, lặng lẽ khóc. Song Đạt càng cố gắng cay nghiệt thì tình cảm anh dành cho Hằng lại càng bộc lộ mạnh mẽ. Hằng hiểu, chỉ vì thương cô, yêu cô, anh mới nghĩ cho cô nhiều đến thế và điều này càng làm Hằng muốn cùng Đạt đi hết quãng đường còn lại.
Bệnh suy thận của Đạt buộc anh phải đi chạy thận tuần 3 lần nên 2 mẹ con anh phải thuê nhà gần bệnh viện để tiện đến viện hàng ngày. Ngay khi biết được thông tin Đạt phải lên Hà Nội ở trọ để chạy thận, Hằng đã xin bà Thủy cho ở cùng nhà để tiện chăm sóc cho Đạt. Bà Thủy cho biết: “Khi nghe Hằng nói nguyện vọng muốn ở cùng để tiện chăm sóc Đạt, tôi mừng vui lắm. Bởi nếu Hằng đến đây thì con mình có người chăm sóc, nhà mình không mất mát, điều tiếng gì. Nhưng nghĩ đến bố mẹ Hằng, tôi phải từ chối, nhà nào cũng xót con cái nên tôi không thể ích kỷ, chỉ nghĩ cho con mình được”.
Không được mẹ đồng ý cho ở cùng, gần như chiều nào Hằng cũng bắt xe buýt về nhà với Đạt, ở lại cùng anh, ăn uống, chuyện trò và đưa người yêu đi dạo phố. 9h tối, cô mới bắt xe buýt trở lại khu trọ nhà mình. Chỉ chưa đầy 2 tuần đi lại liên tục như thế, bà Thủy thấy Hằng có dấu hiệu mệt mỏi, suy nhược. Thương cô, bà đành đồng ý để Hằng chuyển đến ở với hai mẹ con. Nhưng trong sinh hoạt, bà luôn giữ ý, chỉ để Hằng giúp đỡ Đạt những việc nhẹ (như rửa mặt, giúp Đạt đánh răng, bóp tay…). Nghe mẹ Đạt kể đến đây, Hằng ngồi cạnh, nước mắt chực trào ra. Cô tâm sự: “Mẹ sợ em xấu hổ khi giúp anh ấy đi vệ sinh hoặc tắm rửa cho anh Đạt. Nhưng mẹ đâu biết, em thấy hạnh phúc lắm mỗi khi tự mình làm được việc gì đó cho anh ấy”. Nói rồi, cô cúi mặt xuống như giấu đi sự xúc động của mình. Không gian im ắng hẳn, thời gian như dừng lại sau tâm sự của Hằng…
Rời khỏi căn phòng nhỏ khi trời đã tối hẳn, chúng tôi không khỏi ái ngại cho tương lai của cô gái xinh xắn. Nhưng hình như, cô vẫn hồn nhiên, vẫn đặt cuộc sống của mình vào bờ vai Đạt mà không một thoáng suy nghĩ. Cô tâm sự riêng: “Bố mẹ em vẫn chưa biết chuyện anh Đạt đâu. Em đang chờ thời điểm thích hợp để nói chuyện của hai chúng em với bố mẹ và em cũng đã lường trước được chuyện sẽ xảy ra khi bố mẹ biết chuyện. Em đã chuẩn bị các phương án để “chiến đấu” giữ gìn tình yêu của mình!”.
#2

20.10.14 10:11

Tuoitrevn

Tuoitrevn

Sử giả 2T
https://hocluat.vn/wiki/to-chuc-hanh-nghe-cong-chung/
Sử giả 2T
Người ta gọi đó là Sức mạnh của Tình yêu đôi lứa :)


Trên con đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng

Thông báo quan trọng - Đóng góp ý kiến - Thắc mắc phản ánh

Cô sinh viên gắn bó với chàng trai bại liệt S645ADP
#3

20.10.14 15:49

Linhchi

Linhchi

Thiên sứ 2T : cấp 1
https://hocluat.vn/de-thi-luat/
Thiên sứ 2T : cấp 1
ui, cảm động wa' đi


Cô sinh viên gắn bó với chàng trai bại liệt 6ea87364
Tòa soạn của BQT 
Cô sinh viên gắn bó với chàng trai bại liệt B10815458

Kỹ năng sống
Chia sẻ tâm sự
Câu lạc bộ Tuổi Trẻ
Facebook hôm nay
#4

Sponsored content


Bình luận bằng facebook

   

Quyền hạn của bạn

   
Bạn không có quyền trả lời bài viết