Diễn đàn Tuổi trẻ Việt Nam | 2TVN Forum
Diễn đàn rao vặt: Lucky88: HPL S6: Còn mỗi FC Du Lịch có chất phủi cũ FfWzt02
Diễn đàn Tuổi trẻ Việt Nam | 2TVN Forum
Diễn đàn rao vặt: Lucky88: HPL S6: Còn mỗi FC Du Lịch có chất phủi cũ FfWzt02



#1

23.10.18 8:41

kieutrinh96

kieutrinh96

Thành viên Ưu Tú
http://pkbenhtri.vn/hinh-anh-benh-tri-qua-tung-giai-doan-12WEFAZ
Thành viên Ưu Tú
“Phủi ngày xưa thì tập tành cái giề. Cứ tụ nhau đến sân là nện thôi. Chả như bây giờ, đôi nào cũng tập như đá V.League đến nơi..”, một anh già thuộc hàng cao nhân của phủi Hà Nội khề khà kể.

Cái thời phủi cũ, Hà thành chỉ có sân đất. Dân phủi thì mỗi người một vẻ, mỗi người một phách. Ngay trong đội bóng cũng khó mà thống nhất được cái gì chung, ngoài… giờ thi đấu và đối thủ là chung. Còn lại, giày mỗi ông một kiểu, ông quen đi tất, ông chỉ đi bata không. Cá biệt có ông chỉ đi giày chân thuận, chân không thuận… tháo ra cho đỡ vướng. Ấy thế nhưng vào sân thì đòn nào ra đòn đấy, trường thương đoản kiếm phóng ầm ầm.

Xem thêm: Soi kèo bóng đá trực tuyến

Phàm phủi cũ đi đá giao lưu ở đâu gặp đội nào quân tướng nghiêm chỉnh, lãnh đội sơ mi đóng thùng, đầu bổ ngôi giữa kiểu Đan Trường, cầu thủ tất kéo cao cách bẹn nửa mét thì biết là… thịt gà dễ nuốt. Vì theo “kinh nghiệm từ thời ông bà đá phủi”, thì càng những thằng chỉnh chu lại là những thằng đá bóng như cứt, những thằng giày mỗi nơi một chiếc, ra đến sân quần áo xộc xệch, tay vê thuốc lá rít cố vài hơi, xong thở phành phạch kèm theo ho thì… coi chừng. Những thằng ấy mới kinh, đá bóng cũng hay mà ăn thịt người cũng tài.

Hình ảnh cao nhân phủi cũ – nếu chiếu theo truyền Kim Dung – thì ông nào cũng giống Hồng Thất Công và đội ngũ cái bang. Ẩn mình nhưng không thể coi thường!

Chuyện xưa kể lại, cao nhân Bình Lẫm đi đá giải. Đến sân, đối thủ nhìn thấy tiền đạo “bên kia” dáng cục mịch, lạch bạch giày ba ta không tất có vẻ vui lắm, bụng mừng thầm “dễ nuốt rồi”. Nhưng khi vào bóng lăn, cổ chân dẻo như bún của anh già Bình Lẫm khiến đối thủ thở hắt ra không kịp, vào là lố, nhìn từ xa thấy “eo bánh mì” chủ quan từ dưới phi lên cướp bóng thì ăn quả xoay nhanh như cắt. Tan trận, đối thủ tròn mắt nhìn Bình Lẫm để ghi nhớ: Dị nhân thường… chả giống ai bao giờ!

Anh già Tú mẩu thì để đối phương cảm nhận theo kiểu… giẫy giụa. Nhiều tiền đạo cao to nhìn thấy “đoản đao” của Tú mẩu thì mê lắm, cái món tì đè xem chừng có lợi thế. Nhưng thoát cái, Tú mẩu đã… ngồi lên lưng đối phương phá bóng, tay chân vung rất đúng nhịp. Thi thoảng, Tú mẩu chọn thời điểm trộn luôn “cốc – tai” bóng và đầu gối cùng ở mạng sườn đối thủ, vào một lần cho chắc. Từ đó về sau, các tiền đạo gặp Tú mẩu là có xu hướng bò né, không né thì coi chừng chườm đá cả tuần chưa chắc đi lại nổi.

Phủi bây giờ không còn bóng dáng sân đất, hoặc còn thì cũng không đủ tiêu chuẩn tổ chức giải. Cao thủ kiểu anh già Bình Lẫm và Tú mẩu cũng ít, nhưng Sao thì đội nào cũng có. Kể nhanh cũng đủ 108 anh hùng Lương Sơn Bạc từng được dân phủi đương đại nhớ tên. Và đội bóng phủi được tổ chức chả kém gì đội bóng chuyên, chuyên có gì thì phủi có nấy, thứ phủi có chưa chắc chuyên có!

Tuy nhiên, giữa thời đại bùng nổ sân nhân tạo và cực thịnh của sân 7, người ta vẫn thấy FC Du Lịch nổi lên như một “đại sứ” của phủi cũ. Và cái đó, chính là nét độc đáo nhất của Ngoại hạng Phủi mùa thứ 6.

Trong guồng quay hối hả giữa tập luyện, đá giao lưu rà soát đội hình và cân đong đo đếm lực lượng, Du Lịch… hình như đứng ngoài. Họ dùng danh sách của giải Hạng Nhất, tinh thần cũng của hạng Nhất và một tư tưởng cống hiến bằng đam mê. Nói không quá, Du Lịch là gương mặt duy nhất mang đến màu sắc phủi cho giải đấu to nhất Thủ đô thời điểm này.

Ở Hạng Nhất Phủi, chiến trường bầu Tình và đại biểu Lào Cai giành một trong hai suất lên hạng – đôi bóng chẳng có buổi tập nào. Anh em cứ đến Chủ nhật là tụ ở Hà Nội, qua loa cơm chưa đến chiều ra nghe lệnh Coach Tệu là vào chiến, chiến xong “bia tý cho mát” rồi lại lên đường chờ tuần sau. Cuộc trường chinh 3 tháng của Du Lịch gần như không có lần nào không lặp lại như vậy.

Du Lịch không khác gì đội bóng phủi cũ, cứ… nhạc lên là nhảy, chẳng cần biết nhạc gì. Nhưng được cái, cầu thủ của họ chẳng phải cao thủ cũng thuộc hàng chất lượng cao. Nhóm Nam Định có Ngọc Lung, Xuân Phú, Tiến Edu, thủ thành Chính De Gea. Nhóm Hải Dương có Hiếu bé, Nhật “Tân”, Duy Trần. Nhỏm bản địa có Minh khẩm, Phụng ruồi, Nam vẻ, Tân ếch và bầu Tình. Đoạn cuối thêm Sơn Muller, Đức Cris, Dân Dặt dẹo, Huy mô từ Trà sang, tất cả tạo thành một dàn đồng ca… hợp nhau đến không ngờ.

Một chuyện khác: Trong bối cảnh các đội bóng mất bóng như cơm bữa, buổi nào tập cũng phải cử người hớt hải đi tìm bóng vì lẫn lộn hoặc thất lạc. Nhưng Du Lịch điềm nhiên chưa mất quả nào từ giải hạng Nhất. Nghe đồn, bầu Tình còn 3 quả Galaxy mới cứng trong kho chưa bơm. Mà 3 quả này, hình như mua từ giữa năm ngoái thì phải!

Coach Tệu, trong ngày Du Lịch đá trận quyết định với Dương Nội còn tếu táo bảo, đội ăn toàn bàn không tưởng vì… chẳng ai lường nổi bóng sẽ đi đâu. Hôm đó, Tiến Edu ghi bàn bằng lưng, kết thúc bằng mông, chỉ bàn của Đức Cris là có dàn xếp mạch lạc. Cái đó, HLV nào hướng dẫn cho được?

Nó chẳng khác nào Trương Vô Kỵ vô tình luyện được Càn khôn đại na di, Quách Tĩnh trong lúc cùng đường uống được máu 2 con trăn quý trăm tuổi, Đoàn Dự vì cơ duyên mà sở hữu Nhất Dương chỉ, hay như Hư Trúc lớ ngớ hoá giải nhanh gọn thế cờ Chân Long của Đoàn Diên Khánh. Bóng đá, đôi khi cái duyên lớn hơn cả rèn luyện, điểm yếu đôi khi lấn át cả điểm mạnh!

Cho nên, chơi ở HPL năm nay, Du Lịch vẫn là đội bóng rất đáng yêu. Họ tận hưởng không khí nghẹt thở của Ngoại hạng Phủi Hà Nội theo nghĩa đen, thoải mái và tự tin. Kết quả thế nào, họ vẫn cuối tuần tụ nghĩa, đầu tuần chả liên quan đến nhau!


[url=pkbenhtri.vn][/url]

Bình luận bằng facebook

   

Quyền hạn của bạn

   
Bạn không có quyền trả lời bài viết