Diễn đàn Tuổi trẻ Việt Nam | 2TVN Forum :: Tuổi trẻ & đời sống :: Nhịp cầu bè bạn :: Nhật ký online
Nếu đọc được những dòng này, anh sẽ biết em nhớ và thương anh nhiều như thế nào. Nhưng anh sẽ không đọc được đâu.
Lời nói mãi cũng chỉ là lời nói, em không còn có cơ hội nào để gần gũi và thể hiện tình yêu dành cho anh được nữa.
52 đêm nay, em dằn vặt mình trong những giấc mơ không đầu không cuối mà khi tỉnh giấc, em thấy nước mắt mình rơi từ lúc nào, ướt đầm cả gối. Khi thì em mơ lại những ký ức cũ, rất vui; khi lại vùi mình trong những khổ đau lúc thấy anh đang bên cạnh người con gái khác.
Em biết thời khắc đó sẽ tới, ngày anh sánh đôi với người con gái khác tiến vào lễ đường. Mẹ đã lớn tuổi và anh muốn cưới vợ trước khi không còn thấy mẹ nữa. Thời khắc đó có thể sẽ xảy ra trong vài tháng nữa, một năm nữa cũng có thể là hơn nhưng em nghĩ sẽ diễn ra sớm thôi. Sớm muộn em cũng phải chấp nhận sự thật đã mất anh mãi mãi.
Anh à, Hà Nội những ngày này, thời tiết đẹp như ngày em vào Sài Gòn thăm anh vậy. Nhưng trời càng đẹp bao nhiêu, em càng thấy lòng mình dậy sóng và u ám bấy nhiêu. Nó khiến em nhớ anh da diết. Vùng vẫy trong nỗi nhớ không tên, trong im lặng đến hãi hùng, đôi khi em thấy đầu mình quay cuồng bởi không cách nào thoát ra được. Em không được gọi cho anh, không được nhắn cho anh dù chỉ một tin nói rằng em rất nhớ. Em sợ những tin nhắn đã trở thành vô nghĩa, sợ cuộc gọi của mình đã trở thành điều phiền hà đối với anh nên em chỉ biết ôm mình trong cô đơn, ghê sợ.
Lang thang qua những con phố mình từng đi qua, đôi ba lần tản bộ vòng quanh Hồ Gươm một mình, em tự hỏi anh còn nhớ em là ai nữa không. Anh còn nhớ mấy tháng trước, tại đây, mình đã từng tay trong tay trước ánh mắt ghen tị của người khác, trao nhau hơi ấm và những điều giản dị nhất nhưng lại quá đỗi hạnh phúc giữa mùa đông lạnh giá.
Anh à! Em muốn gọi tên anh thân thương, bỏ qua tất cả mọi ranh giới tuổi tác nhưng em không dám gọi. Em rất đau lòng khi nghĩ về anh. Thực sự em muốn làm cho anh nhiều điều hơn nữa. Em chưa từng nấu cho anh một bữa ăn nào, chưa từng giặt cho anh một cái áo, chưa từng thủ thỉ vào tai anh "có em ở đây" sau bao vất vả của một ngày mệt nhọc và cũng chưa từng vỗ về, chăm sóc cho anh lúc anh mệt mỏi, đau ốm.
Đã có lúc em nghĩ, em không đòi hỏi gì cả, không cần đám cưới, không cần danh phận, không cần trách nhiệm, không cần anh phải làm gì cho em hết. Em chỉ cần được yêu anh và được anh yêu, chỉ cần biết ngày hôm nay anh làm gì và chỉ cần nghe thấy giọng anh mỗi ngày, thế cũng đủ. Em sẽ bên cạnh anh, âm thầm như thế cho đến khi anh tìm thấy hạnh phúc mới. Em sẽ ra đi.
Nhưng hễ mỗi khi khóc cạn nước mắt, ngập chìm trong bộn bề đớn đau, tỉnh lại em lại không đủ can đảm để làm điều đó.
Mình quá cách biệt. Và cơ hội cho tình yêu này là con số 0. Nhưng em biết làm sao đây hả anh? Em nhớ và yêu anh rất nhiều. Bây giờ em mới hiểu cảm giác ngơ ngẩn khi mãi nghĩ về một người. Em từng rất tự ái, sĩ diện, em chẳng muốn để ai thấy mình yếu đuối. Vậy mà thời gian qua, em luôn khóc trên đường chạy xe về nhà khi tan sở. Người ta nhìn em hiếu kỳ.
Có khi là những lời mắng nhiếc thậm tệ bởi họ và em suýt đâm xe vào nhau, không biết là do em hay do họ. Đã vài ba lần em giật mình thảng thốt khi thấy bóng dáng ai đó giống anh trên phố. Em cứ nháo nhác tìm, vội vã chạy theo rồi lại thất vọng, hụt hẫng nhận ra chỉ là do ảo giác mà thôi.
Đôi khi, em thấy nghẹt thở trong vỏ bọc do chính mình tạo ra. Để rồi đến khi không chịu được nữa, mọi cảm xúc như vỡ òa trong nước mắt. Em muốn hét lên cho tất cả mọi người biết rằng em nhớ anh đến nhường nào. Rất nhớ!
52 đêm rồi em không hề chợp mắt. Bởi cứ mỗi lần đặt lưng xuống, hình ảnh anh lại ùa về. Rồi em lại tưởng tượng ra bao nhiêu chuyện khác cho đến sáng. 52 ngày qua là 52 ngày em vật vờ như cái bóng.
Điều bây giờ em có thể làm cho anh là cầu mong anh mạnh khỏe và gặp được những may mắn. Anh à, có thể sẽ rất vô lí, có thể là rất khó tin nhưng chia tay chưa hẳn đã là điều đau khổ nhất. Em luôn cầu mong anh được hạnh phúc, dù hạnh phúc đó không phải là em. Chỉ cần người đó thực lòng yêu anh, yêu anh hết mực và khiến anh hạnh phúc, em có thể chấp nhận và vượt qua nỗi đau này.
Tình yêu lớn của em, em nhớ và thương anh rất nhiều. Giữ gìn sức khỏe anh nhé!