- Chương 10 Tập Võ Cùng Đài Phong:
Buổi sáng trời mát mẻ,Thanh Băng mặc một bộ đồ khá đơn giản,áo thun tay ngắn và quần thun.
Cô đi đến công viên để ‘học’ tập Đài Phong.Sau khi thi sẽ được nghỉ 2 tuần để giáo viên chấm bài,cái khác nhau giữa học sinh và giáo viên là học sinh mệt trước khi thi còn giáo viên mệt sau khi thi.
Đài Phong mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu và quần tây,anh đang ngồi trên một chiếc ghế đá để ăn sáng.
Thanh Băng không nói lời nào đến ngồi chúng,cô thấy kế bên Đài Phong còn có một phần ăn cô không nói lời nào cầm lấy ăn rất thoải mái.
Đài Phong bị sự thoải mái tự nhiên của cô làm cho bật cười. Cô gái này,cũng không hỏi mà đã biết anh mua phần sáng cho cô.Nhìn lại trang phục trên người Thanh Băng, cô ăn mặt đơn giản không màu mè kiểu cách như những cô gái khác,gương mặt không trang điểm nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp tuyệt mỹ nhưng quá băng lãnh.
Đài Phong chưa từng nghiêm túc đánh giá con gái bao giờ. Đối với anh con gái chỉ là động vật giả tạo,thường dùng những kiểu cách để che đi bản tính thật sự của mình.Nhưng bây giờ anh tin…anh lầm rồi.
Ăn xong Thanh Băng đứng lên nhìn Đài Phong: “ Đánh.”
Đài Phong ngạc nhiên: “đánh gì?”
“Tôi với anh đánh.”-Thanh Băng giải thích.
Đài Phong nhíu mày: “tôi chưa từng đánh con gái.”
“Đừng giở chính nhân quân tử ở đây với tôi. Nhanh”-Thanh Băng nhíu mày.
Đài Phong lại bị Thanh Băng làm cho bật cười,gì thế này? Lần đầu tiên anh thấy một có gái yêu cầu con trai không ‘chính nhân quân tử’ với mình.
“Ngưng cười lại.”-Thanh Băng nhíu mày nhìn Đài Phong. Không hiểu sao cô ghét cái nụ cười này,rất ghét…bởi vì nó làm cô phân tâm. Đài Phong thường ngày trầm tính là thế,quá lạnh lùng thì sẽ có 1 mặt khác trái ngược hoàn toàn. Khi anh cười thì chắc chắn đủ hớp hồn chúng sinh.
Đài Phong ngừng cười, đứng lên chuẩn bị.Anh cũng vốn muốn thử xem sức của cô như thế nào.Cô gái này không hề tầm thường.
“Cô ra tay trước đi.”-Đài Phong nói.
Thanh Băng trả lời vô cùng cao ngạo: “Trước giờ tôi chưa từng ra tay trước.”
Đài Phong vốn có ý nhường nhưng bị Thanh Băng cao ngạo thẳng thừng từ chối. Hazz anh đành phải không làm chính nhân quân tử 1 lần vậy.
Đài Phong xuất chiêu rất nhanh và dùng lực rất mạnh đánh về phía Thanh Băng.
Thanh Băng biết,sức lực nam nữ luôn có khác biệt nên cô không thể dùng sức mà chỉ có thể dùng trí,Thanh Băng nhanh chóng di chuyển người né đòn tấn công của Đài Phong,định nhân lúc anh không chú ý mà đánh và huyệt đạo tại cột sống lưng của anh,nếu đánh vào chỗ đó anh không ngất cũng bị đau đớn liên tục 1 ngày 1 đêm.Nhưng cô không ngờ những dự định trong đầu cô đã bị con người trước mắt nhìn thấu từ lâu. Đài Phong tránh né chiêu hiểm của Thanh băng khiến cô nàng ngạc nhiên không biết làm gì thì thoáng chốc từ phía sau,Đài Phong đã giữ chặt cổ Thanh Băng.
Đài Phong nhếch miệng: “Sức lực không tồi,trí tuệ không thiếu chỉ tiếc là sử dụng không đúng người.”
Đài Phong buông Thanh Băng ra thản nhiên quay lưng đi đến ghế đá nhưng…
“A.”- Đài Phong kêu lên thảm thiết sau đó ngã xuống đất
Thanh Băng đứng nhìn Đài Phong ngã dưới đất cô hài lòng nhếch miệng trêu chọc: “Khinh địch quá cũng không tốt.”
Đài Phong bị Thanh Băng đánh vào lưng khiến anh đau đến không nói chuyện nổi,cũng không đứng lên nổi.Sắc mặt anh cũng vì đau mà tái nhợt.
Thanh Băng nhìn thấy Đài Phong có vẻ không ổn nên dùng chân khiều khiều anh: “Nè,đừng có mà giả chết với tôi.”
Thanh Băng rõ ràng không dùng nhiều lực cho lắm làm sao có thể khiến một người cao lớn như Đài Phong đau đớn đến thế. Thôi chết rồi vừa rồi hình như cô đã điểm trúng huyệt khí hải du năm tại mỏm gai đốt sống eo lưng thứ 3, ngang ra 2 bên 4cm.Khi bị điểm trúng sẽ đập vào quả thân gây cản trở máu lưu thông và phá khí. Trời đất,tuy không phải tử nguyệt nhưng sẽ đau đớn vô cùng.
Thanh Băng vội vàng đỡ Đài Phong dậy,cô còn chưa học được cái chiêu thức của Đài Phong không thể để anh ta chết.
Thanh Băng vội vàng giải huyệt đạo cho Đài Phong.Sau khi huyệt đạo được giải,1 lúc lâu Đài phong lên tiếng: “Cô đánh lén thật không có nghĩa khí.”
Thanh Băng ngẩn người,đây là lần đầu tiên trong đời cô bị người ta nói là không có nghĩa khí.Trước kia anh em gặp nạn cô luôn xả thân cứu giúp bây giờ lại bị người đàn ông này mắng là không có nghĩa khí…
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh,đừng nên khinh địch càng không nên khinh thường tôi.”-Thanh Băng nói.
“Nếu vậy tôi sẽ không dạy cho cô bất cứ thứ gì.”-Đài Phong nói.
“Anh dám nuốt lời?”-1 câu hỏi được hỏi với ngữ khí giống như kiểu: thử nói dám thử xem,tôi sẽ giết chết anh.
“Thì sao? Chưa dạy mà cô đã hại tôi thành ra thế này,nếu dạy cho cô….chắc chắn cô sẽ đi hại thế gian”- Đài Phong nói.
‘Đi hại thế gian?’. Từ khi nào thì Thanh Băng học võ để ‘đi hại thế gian’,mục đích khi học võ của cô là có thể mạnh hơn,trả thù cho cha và ông nội và lãnh đạo Thiên Long Bang thật tốt bây giờ con người này dám nói cô học võ để đi hại thế gian??
Vốn dĩ Thanh Băng muốn đánh với Đài Phong và vì muốn thử nghiệm sức lực của Đài Phong tới đâu ai ngờ….chỉ 1 phút nông nổi cô lại bị người khác xem là người không có nghĩa khí còn bị nghi ngờ là đi học võ để….hại thế gian.Trịnh Thanh Băng đúng là,khóc không được mà cười cũng không xong mà.
“Xin lỗi,tôi lỡ tay.”-Thanh Băng khó khăn mở miệng,kì thực đây là lần đầu tiên ô nói lời xin lỗi nên thấy không quen miệng…
“Tôi cũng không chấp nhặt.Đại nhân thường không bắt lỗi tiểu nhân mà”-Đài Phong xua tay.
“Anh nói cái gì?”-Giọng Thanh Băng lạnh hẳn đi. ‘Tiểu nhân?’ cái con ngườinày mắng cô không có nghĩa khí rồi nói cô hại thế gian cô bỏ qua giờ lại nói cô là tiểu nhân. Ông trời có phải thấy đã lâu rồi cô không giết người nên muốn ‘khích’ cô phải không?
“Không có gì”-Đài Phong nhún vai.
“Rõ ràng anh mới nói”-Thanh Băng nói lại, vừa nói 2 người vừa đi ra xe.
“Tôi nói gì.”-Đài Phong nhướng mi.
“Anh…Thôi bỏ đi,tôi là đại nhân không bắt lỗi tiểu nhân.”-Thanh Băng xua tay.
Bị cô dùng câu của mình đánh ngược lại mình Đài Phong đứng lại nhìn cô: “Cô nói cái gì?”
“Không có gì?”-Thanh Băng nói.
“Rõ ràng cô mới nói.”
“Tôi nói gì?”
“Cô….”
……
Cứ như thế, 2 người anh một câu tôi một câu.
- Chương 11 Thực Hiên Lời Hứa:
Mới sáng sớm,Thanh Băng đã đi ra khỏi nhà tới nơi hẹn với Đài Phong.
Bầu không khí buổi sáng là thời gian mà Thanh Băng thích nhất trong ngày,bởi nó thoáng mát thanh lạnh trong trẻo tạo cho người ta cảm giác lạnh run.Nó,giống như con người cô.
Như ngày hôm qua Đài Phong vẫn đến sớm hơn cô,2 người cùng ăn sáng sau đó bắt đầu ‘học’.
Thật ra chiêu thức này khá đơn giản,chỉ cần chú ý cách dùng lực là được , vì thế nên Thanh Băng chỉ cần 2 tiếng là đã học xong.
“Cô học khá đấy.”-Đài Phong nhìn Thanh Băng .
“Dư Thừa”- Thanh Băng trả lời.
“Nè còn nhớ đã hứa gì không?”-Đài Phong nhướng mi nhìn Thanh Băng
“Muốn gì?”-Thanh Băng uống một ngụm nước sau đó lau mồ hôi.
“Cô phải chắc chắn là nói là làm được.”-Đài Phong nhìn cô,ánh mắt khiêu khích.
“Tôi nói được sẽ làm được.”-Thanh Băng bị ánh mắt của Đài Phong làm cho bốc đồng hẳn lên.
“Được.” Đài Phong nhìn cô,trên môi nở nụ cười nham hiểm
“Điều thứ nhất, làm bạn gái của tôi.”-Đài Phong nghiêm chỉnh nói.
“Cái gì?”-Thanh Băng nhíu mày.
“Điều thứ 2, sau này chỉ được cười với một mình tôi.”
“Điều thứ 3, suốt cuộc đời cô phải làm người con gái của tôi.”
Đài Phong từng lời từng chữ nói ra.
Thanh Băng nhíu chặt mày: “Anh có biết anh đang nói cái gì không?”
“Anh nói cho em biết,nếu em dám từ chối em nhất định sẽ không gánh nổi hậu quả đâu”- Đài Phong dùng câu nói của cô lúc ở trong rừng nói lại.
“Đây là cách anh tỏ tình?”-Thanh Băng nhìn Đài Phong
“Vì tôi thích em.”-Đài Phong lại ‘mượn’ câu nói của Thanh Băng
“Anh…”
“Có làm hay không? Ai vừa vỗ ngực xưng tên nói là làm được?”-Đài Phong nhướng mày nhìn Thanh Băng.
“Đương nhiên”- Thanh Băng nhếch môi cười: “tôi sẽ làm đúng 3 điều anh yêu cầu nhưng nói cho anh biết tôi sẽ không thích anh,1 chút cũng không thích.”
“Được thôi ! Nhưng mà anh nói cho em biết, Yêu hay không Yêu…chuyện này không nằm trong phạm vi khống chế của em đâu.”
Anh thích cô,đúng vậy,anh thích cô. Thích con người cao ngạo lạnh lùng,thích con người thẳng thắng tự nhiên của cô,thích con người không kiểu cách cầu kì.Cô gái này đã làm anh cảm thấy rất đặc biệt.Anh nhất định phải có được cô.
- Chương 12 Em Là Của Anh:
1 người đàn ông,dù lạnh lùng tàn khốc thế nào thì khi họ yêu một người nào đó, họ sẽ ôn nhu với người đó đến cực điểm
---------------
2 tuần nghỉ học cực kì nhanh đã trôi qua.Mọi việc lại quay về quỹ đạo của nó.
Thanh Băng đi xuống lầu thấy Minh Khê và Mộc Cát đang ngồi ăn sáng cô chỉ đến rồi nói: “Con đi học trước.”
“Đi Học? Minh Khê còn chưa đi mà….”-Mộc Cát nói.
“Có người đến đón.Con đi trước.”-Nói xong cô đi ra khỏi nhà bỏ lại sau lưng 2 bộ não chứa đầy những câu hỏi.
Từ lúc ở công viên về Đài Phong vẫn không gọi điện không nhắn tin cũng không gặp mặt,cô cứ tưởng rằng anh đã bỏ cuộc nên cũng an tâm. Thật không ngờ…tôi hôm qua anh ta gọi nói hôm nay đón cô đi học.
“Ra rồi à.”- trên ghế lái chính của chiếc BMW màu đen,1 chàng trai có vẻ ngoài hớp hồn người khác,đôi mắt xanh lam lạnh nhạt sắc bén khi thấy Thanh Băng đi ra liền lộ rõ vẻ ôn nhu.
Đợi khi Thanh Băng ngồi vào ghế lái Phụ Đài Phong đưa cho cô một gói ùa.
“Gì thế?”-Thanh Băng nhíu mày.
“Xem đi.”-Đài Phong cười.
Thanh Băng nhận lấy gói quà và mở ra. Tức thì gương mặt của cô lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Trong đó là quyển võ thuật bí truyền của tổ chức Mafia ở Italy.Đây là chiêu võ độc môn của Mafia,những cuốn sách này vốn là cơ mật tại sao Đài Phong có được.
“Anh biết em thích võ thuật nên mấy ngày qua có đi Italy một chuyến vì Mafia cũng có giao tình với anh nên bang chủ mới tặng anh.”- Đài Phong nhẹ giọng giải thích
Thì ra…ra là 2 tuần nay không liên lạc gì là vì Đài Phong phải đi Italy tìm sách cho cô.
Thanh Băng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp,1 sự cảm động ùa vào tâm trí cô.
Cảm động?
Là cảm động sao?
Từ khi mẹ cô mất cái cảm giác băng giá luôn hiện diện trong trái tim cô,cô giết người chưa hề chớp mắt nhưng lại vì một quyển sách mà cảm động.
Chắc có lẽ đã từ lâu rồi chưa có ai vì cô mà làm những việc khiến vô vui như vậy.
Thật ra cô với Henry- bang chủ của Mafia có thể nói là có giao tình rất tốt.Trong làm ăn,từng đợt vũ khí mà Mafia muốn tiến hành giao dịch điều phải có sự thông qua của Thiên Long,đây là quy định trong thế giới ngầm.Nếu là ở ngoài đời,cô đã từng cú Henry một mạng trong vụ nổ lớn ở đảo Vân Nam nhiều năm trước,từ đó Henry vẫn luôn xem cô là bạn tốt tuy nhiên do cái tên Henry này chẳng bao giờ chịu an phận nên Thanh Băng cũng hạn chế giao tiếp với hắn. Về thế lực,Thiên Long Bang và Mafia cân bằng nhau,Mafia cai quản hắc đạo châu âu còn Thiên Long cai quản hắc đạo châu á,nhưng Henry đối với Thanh Băng vẫn uôn nhiết tình và nể mặt cô,chỉ cần cô mở miệng, đừng nói là 1 cuốn sách nhỏ, cho dù là 1 nữa sản lượng của Mafia cũng không thành vấn đề.
Thấy Thanh Băng im lặng,Đài Phong cười: “Đừng quá cảm động,anh là người rất dễ đắc ý.”
“Ai bảo anh làm chuyện phí hơi sức thế này”-trong lòng cảm động là thế nhưng ngoài miệng vẫn cay độc. Nhưng nếu tinh tế có thể nhận ra,giọng nói của Thanh Băng đã bớt đi vài phần băng lãnh.
“Muốn em yêu anh thì phải chịu khổ.”-Đài Phong nói,trên môi anh vẫn nở nụ cười.
“Tôi sẽ không yêu ai.”-Thanh Băng nói.
“được,em đừng có mà yêu ai.Để anh yêu em,đây có được xem như là quyền lợi của anh không? Em không có quyền từ chối.”-Đài Phong nói.
“Được,vậy em hỏi anh. Em và Đài Thị anh chọn bên nào?”-Thanh Băng nói.
Đây là câu hỏi khó,Đài thị là tâm quyết của cha anh nếu anh không chọn Đài Thị chẳng phải anh bất hiếu sao?
“Anh chọn Đài Thị. Nhưng anh nhất định sẽ chết cùng em.”-Đài Phong dứt khoát.
Thanh Băng ngạc nhiên nhưng cũng hài lòng vì câu trả lời này.Đúng,anh chọn Đài Thị nhưng anh sẽ chết cùng cô.Nếu anh trả lời là anh chọn cô cô sẽ cho là anh nói dối nếu anh chọn Đài Thị cô sẽ tiếp tục lạnh nhạt với anh.Nhưng anh lại chọn Đài Thị để trọn chữ hiếu với Đài Gia nhưng lại không thể ở bên cô vậy anh sẽ chết cùng cô để có thể ở bên cô.Đây là câu trả lời thật lòng.
“Băng nhi,Đời này kiếp này em chỉ có thể là của anh,dù có chết em cũng sẽ là của anh.”
- Chương 13 Khí Thế Bức Người:
Thanh Băng và Đài Phong tiến triển khá tốt,anh chàng này làm cô càng ngày càng thích.Hôm nay Đài Phong có việc ở Đài Thị nên không ở bên Thanh Băng được.
Ở nhà mãi cũng chán,Thanh Băng đi ra ngoài dạo,hiếm khi cô lại có thói quen nhàn nhã này. Có lẽ ở chung với người bình thường lâu quá nên cũng bị bọn họ thay đổi rồi không…
Thanh Băng đi dạo xung quanh các con đường,giữa phố phường nhộn nhịp Thanh Băng nghe được những thanh âm như là có người đánh nhau tại một con hẻm.
Thanh Băng vốn thuộc về hắc đạo nên cũng không khó để phát hiện ra nơi đây toàn là sát khí.
“Đánh chết bà nó cho tao.”
“Dám gây hấn với Tùng ca.”
“Bắt thằng Tuấn Khải lại đánh chết nó.”
Vốn dĩ Thanh Băng cũng không định để ý nhưng khi cô nghe câu nói cuối cùng kia thì bất giác nhíu mày, Tuấn Khải? khi nãy Mộc Cát nói Minh Khuê cùng Tuấn Khải ra ngoài? Cái tên Tuấn Khải này gây thù chuốc oán khắp nơi có chết thì cũng không đáng tiếc nhưng Minh Khuê bình thường rất ngoan lại rất tốt với cô nếu như bị bọn này làm hại thì còn gì là cô ấy.
Thanh Băng đi vào con hẻm nhỏ thì thấy 2 người thanh niên là Minh,Tuấn Khải và một người xa lạ khác. Họ đang bị một đám côn đồ vây quanh cách họ phía xa xa Minh Khuê đang bị một tên khác giở trò xằng bậy.
“Tránh ra,tránh ra á.”-Minh Khuê vùng vẫy.
“Em gái nhỏ,cần gì phải gấp.”- người đàn ông đè lên người Minh Khuê.
“Anh sẽ cho em thành người lớn nhanh thôi.A”
Mặt của tên đàn ông đó thoáng chốc trở nên dị dạng vì bị Thanh Băng đá.Cú đá của Thanh Băng khiến tên đàn ông cao to lực lưỡng phải lộn vài vòng ra xa.Đây là chiêu thức Đài Phong chỉ cô hôm nay quả thật có công dụng.
Minh Khuê thấy Thanh Băng thì như là thấy được thần hộ mệnh cô ta lập tức chạy đến nép phía sau Thanh Băng.
Thanh Băng định dẫn Minh Khuê đi.
“Đi.”-Thanh Băng kéo Minh Khuê
Minh Khuê không đi ngược lại còn kéo Thanh Băng lại: “Nhưng anh Khải…”
“Người nào làm thì người đó chịu,hắn gây sự thì cứ chịu chết.”-Thanh Băng lạnh lùng nói.
“Nhưng dù sao anh ấy cũng là anh chúng ta,sao lại bỏ anh ấy được.”-Minh Khuê nắm lấy cánh tay Thanh Băng lay lay: “Thanh Thanh em mau giúp họ đi….một mình họ làm sao đánh lại 14 tên côn đồ thế kia.”
“Biết chị phiền phức như vậy em sẽ không cứu chị”-Thanh Băng miệng mồm thì cay độc nhưng vẫn lao ra đánh giúp 2 người kia.
Thanh Băng vung nắm đấm về phía tên côn đồ kia sau đó dùng chân đá vào bụng dưới của hắn khiến hắn văng ra xa.Tiếp theo còn một tên côn đồ khác nhào tới bị Thanh Băng bẻ gãy tay.
~Rắc Rắc~ những tiếng xương bị bẻ gãy liên tục vang lên trong con hẻm yên tĩnh,thoáng chốc Thanh Băng đã xử lý gọn gẽ đám côn đồ kia khiến bọn họ nằm la liệt kêu la dưới đất.
Thanh Băng đứng giữa một đám người đang nằm la liệt dưới đất,ánh mắt của cô lộ rõ sát khí cũng vẻ lãnh khốc.Sát khí của cô khiến người khác phải khiếp sợ,khí thế của cô khiến người khác phải thần phục.
Ánh mắt của cô quét qua từng người từng người một sau đó dừng lại trên người một tên côn đồ hình như là ‘thống lĩnh’ của bọn nhãi này,chính là người đàn ông khi nãy ức hiếp Minh Khuê.
Thanh Băng từng bước từng bước tiến lại gần tên đó,tên đó cũng đồng thời bị khí thế của cô áp bức vô thức lùi ra sau.
“Mày,mày đừng qua đây.”-Tên đó hoảng sợ.
“Thích gái lắm sao?”- Thanh Băng hỏi,giọng nói như tu la dưới địa ngục.
“Mày,mày biết tao là ai hay không? Đụng vào tao tao sẽ không để mày yên thân.”-Tên đó và đường cùng nên giở trò nguy hiếp,hy vọng có thể khiến Thanh Băng sợ. Nhưng mà…
“Trịnh Thanh Băng này ghét nhất là bị nguy hiếp.”-Thanh Băng gằng từng chữ thật rõ ràng.Cô quay qua 1 đám đang nằm dưới đất không đứng lên nổi , chỉ vào một tên có thương thế nhẹ nhất.
“Ngươi,lại đây.”-Thanh Băng chỉ vào tên kia.Hắn không dám cãi lời mà chạy lại
“Nếu hắn thích gái như vậy hay ngươi thoả mãn hắn đi.”-Thanh Băng thản nhiên nói.
Đám Tuấn Khải,Minh Khuê và đám côn đồ nằm la liệt dưới đất cả kinh nhìn về phía Thanh Băng.Cô gái này sao lại có ý tưởng tàn độc như thế,biểu 2 người đàn ông….Không,cô gái này không phải là người…cô ta,cô ta là ác quỷ.
“Tôi,tôi.”-Tên kia lắp bắp.
“1 là làm theo lời ta, 2 là vĩnh viễn không thể sinh con.”-Thanh Băng cắt ngang lời hắn.
“Tôi,tôi làm….tôi làm”-Tên kia hoảng sợ gật đầu.
Thanh Băng quay sang đám Tuấn Khải: “Đi,định ở đây làm khán giả à?”
Sau đó Thanh Băng dẫn đầu đám Tuấn Khải đi theo sau bước ra khỏi con hẻm một khoảng khá xa nhưng vẫn còn nghe thấy những âm thanh ‘mê hồn’ của 2 người đàn ông trong con hẻm.
“Thanh Băng em…”-Tuấn Khải định nói gì thì Thanh Băng cắt ngang lời.
“Lần sao,dẫn Minh Khuê ra ngoài thì đừng gây chuyện với đám côn đồ. Anh chết cũng chẳng sao nhưng đừng hại em gái.”-Thanh Băng thẳng thắng nói,cô vốn không thích một tên phá gia chi tử như Tuấn Khải. Tuấn Khải cũng giống như Dương Tử Hạo chỉ là những công tử đào hoa.
“Minh Khuê,cô thật lợi hại”-Minh lên tiếng,ánh mắt tràn đầy sự thán phục.
“Phải đó Minh Khuê,em ra chiêu nhanh mà độc. Em học ở đâu thế.”-Tuấn Khải cũng tán thưởng.
“Đó không phải chuyện của các người.”-nói rồi Thanh Băng rời đi,để lại 3 người.
“Tuyệt vời,Tuấn Khải,cậu có cô em gái có khí thế phong thái như vậy mà trước giờ tớ không biết.”-Minh huýt khuỷ tay Tuấn Khải.
“Cậu đừng nói với tớ là cậu có hứng thú đấy”-Tuấn Khải liếc Minh.
“Không,tớ còn định tôn cô ấy làm Lão Đại của tớ đấy”-Minh cười.
Tuấn Khải và Minh Khuê nhìn theo hướng Thanh Băng đã khuất.Thanh Băng của bọn họ từ nhỏ là nhát gan và là mẫu người hướng nội điển hình,tại sao gần đây cô lại lạ lùng đến thế.Loại khí thế trên người cô ngày cả sát khí dày đặt của cô khi nãy khiến họ hoảng sợ.
- Chương 14 Trịnh Ái Linh Đã Về:
~Ring…~ chuông điện thoại Thanh Băng vang lên
Cô vừa về đến nhà thì đã nhận được điện thoại của Đài Phong
“Có chuyện gì.” – Thanh Băng nói
Đầu dây bên kia 1 giọng nam dịu dàng trầm ấm vang lên:“Không có gì,chỉ là nhớ em thôi.”
“Hết nhớ chưa?” – Mắt Thanh Băng ẩn hiện ý cười
“Vẫn chưa.?” – Đài Phong thở dài
“Thế thì cứ tiếp tục nhớ đi.”
“Đồ tàn nhẫn,em đang ở đâu.”
“Ở nhà.”
“Nhớ anh không.”
“Nhớ.”- Thanh Băng vốn dĩ là người trước nay không thích bộc lộ tình cảm của mình một cách thái quá,nên cô chỉ trả lời ngắn gọn nhưng đủ ý.
“Nhớ thì tốt,đừng có nhớ anh mà không có anh rồi lại tìm người khác.”
“Nếu thật sự như vậy thì sao.”
“Nếu em nhìn người khác, anh sẽ móc mắt hắn.Nếu em hôn người khác, anh sẽ cắt đầu lưỡi hắn.Nếu em vuốt ve người khác, anh sẽ lột da hắn.Nếu em cùng người khác thân mật, anh sẽ phế hắn.Nếu em nhớ nhưng người khác, anh sẽ đập nát đầu hắn.Nhưng nếu em yêu người khác, thì anh sẽ moi trái tim em ra ăn.”- Đài Phong nghiến răng nói.Giọng nói anh hùng hồn như kiểu nói là sẽ làm.
“Vậy thì em sẽ làm tất cả những điều đó với những kẽ mà em ghét.”-Thanh Băng cười.
“Anh thật không dùng logic bình thường để phân tích em được..”
……
Cuộc nói chuyện ngọt ngào có khi lại trẻ con cứ thế mà tiếp diễn.
***************************
“Mau Lên,Mau lên….”
“Bên này,Quản gia Kim dì để bình hoa đó bên kia đi.nè A như,cô mau lau dọn cái trần nhà sao mà bụi bặm quá…” – Mộc Cát hối hả sai người làm việc.
Tuấn Khải ngồi sofa nhàn nhã uống trà còn Minh Khuê ngồi kế bên.
Sáng sớm thì Thanh Băng đã chứng kiến khung cảnh khá hỗn loạn dưới nhà,cô không biết sao mọi người lại hối hả như thế.
“Có chuyện gì vậy?”- Thanh Băng đi tới ghế sofa ngồi xuống.
“Ái Ái về.”-Tuấn Khải nhìn cô rồi nói
Ái Ái? Là Trịnh Ái Linh đang du học ở Italy sao?
“Hôm nay nó dẫn bạn trai nó về,nghe nói là quen nhau ở Italy.”-Tuấn Khải nói tiếp.
Thanh Băng gật đầu im lặng
“Thanh Băng,hôm qua em oai lắm đó.”-Tuấn Khải nói.
Thanh Băng im lặng nhìn vào Ipad xem như Tuấn Khải là không khí.
“Tứ Đại Tiểu Thư về rồi….”-Quản Gia chạy vào vừa thở vừa nói.
Tất cả mọi người đều hướng mắt ra ngoài cửa.1 bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn,gương mặt thon gọn ngũ quan tinh nghịch bước ra,có vẻ rất trẻ con khi cô gái diện 1 bộ váy màu đỏ thẫm,nụ cười trên gương mặt đấy thật chói sáng.
“Trời ơi…con gái yêu của mẹ…”-Mộc Cát chạy nhanh lại ôm lấy Ái Linh
“Mẹ,con nhớ mẹ quá…nhớ mẹ chết đi được ấy.”-Ái Linh ôm Mộc Cát mỉm cười tinh nghịch.
“Ái Ái…sao nào,có nhớ chị hay không”-Minh Khuê cũng ôm chằm lấy Ái Linh.
“Em nhớ,nhớ tất cả mọi người…”-Ái Linh dùng giọng điệu trẻ con ngọt như mía lùi.
Cả nhà ai cũng vui mừng nhưng… có 2 bóng dáng vẫn nghiêm chỉnh ngồi ở sofa đó là Thanh Băng và Tuấn Khải.Tuấn Khải vốn tính bất cần đời nên cũng không quá chú ý,Thanh Băng thì lại rõ hơn là lạnh nhạt tới mức không quan tâm.
“Chị Thanh Băng,chị không nhớ em sao?”-Ái Linh bĩu môi.
“nhớ.”-Thanh Băng đáp
Ái Linh nhào tới chỗ Thanh Băng lay lay khuỷ tay cô: “Chị Thanh Băng,lâu ngày không gặp chị thật xinh đẹp qua đi…không như anh Tuấn Khải,ngày càng xuống sắc.”
“Nói gì thế con nhóc,mới về muốn ăn đòn hả?”-Tuấn Khải gắt gỏng
“À đúng rồi,bạn trai con đâu? Sao nói nó cùng về với con.”-Mộc Cát nói.
“Để con gọi.”-Ái Linh đi ra ngoài một lúc sau đó dẫn một chàng trai đi vào.
Chàng trai có mái tóc vàng được cắt ngắn,gương mặt khá Baby trẻ con,ngũ quan thì cân đối vóc dáng khoảng 1m78. Đôi mắt nâu tinh nghịch.
Trịnh Thanh Băng nhìn thấy chàng trai này thì đôi mi nhíu chặt lại,Trong lòng cô lúc này xuất hiện hàng ngàn câu hỏi hàng trăm lời muôn nói nhưng ngoài mặt thì cô vẫn lạnh nhạt.
“Giới thiệu với mọi người, Đây là Trịnh Văn Vĩ là bạn trai của con.”-Ai Linh giới thiệu.
“Chào mọi người.”-Văn Vĩ mỉm cười.
Văn Vĩ? Em trai cô sao lại xuất hiện ở thành phố Lâm? Chẳng phải là nó đã theo Henry đến Mafia huấn luyện rồi sao? Nếu nó vì tình hình nội bang Thiên Long hiện đang rối loạn mà về vậy sao nó lại đến đây?
“Chào con,bác xem nào…đẹp trai quá đúng là xứng đôi với Ái Ái”-Môc Cát đánh giá cậu ‘con rể út’
“Nào mọi người ngồi xuống đi rối nói”- Mộc Cát nói,bà ta nở nụ cười vui vẻ.
Mộc Cát ngồi trên sofa,Tuấn Khải,Minh Khuê và Thanh Băng ngồi một bên bên kia là Ái Linh và Văn Vĩ.
“Văn Vĩ ,cháu hình như không phải người ở đây.”-Mộc Cát tươi cười hỏi
“Cháu ở thành phố Giang đến.”-Văn Vĩ trả lời.
“Thế 2 đứa gặp nhau thế nào?”-Minh Khuê hỏi.
“Bọn em gặp khi đi du học ở Italy.”- Ái Linh nói.
Thanh Băng lạnh nhạt hỏi: “Văn Vĩ,em về đây làm gì?”
Ngữ khí lạnh như băng của Thanh Băng làm Văn Vĩ sững sờ,Ngữ khí này rất giống với một người….
“Văn Vĩ đây là chị ba,Trịnh Thanh Băng.”-Ái Linh nhẹ giọng giải thích.
Trịnh Thanh Băng? Văn Vĩ sửng sốt,khí chất này giống y hệt người đó… nhưng có lẽ là trùng hợp thôi.
“Nhà em có một số chuyện cần giải quyết.”-Văn Vĩ cười nói.
Thanh Băng gật đầu,tên nhóc con này ít ra cũng biết là nhà mình có chuyện hơn nữa là chuyện hệ trọng chứ nếu không cô sẽ một tay chém chết nó.
Fanpage
|
|