Diễn đàn Tuổi trẻ Việt Nam | 2TVN Forum :: Thư viện truyện :: Loại truyện khác :: Truyện kinh dị
zozohoho
Thành viên Lòng Cốt- Phần 10:
- Đêm hôm đó là một đêm đáng nhớ nhất trong đời mình…mình đã phải đối mặt với nổi sợ hải chưa từng có trong đời…nó còn đáng sợ gấp ngàn lần nhưng sự việc trước đó…vì..sau một hồi lang thang trên hành lang bệnh viện và nghỉ miên man.. vừa đói vừa khát nước, toàn thân thì rả rời ngứa ngấy khó chịu vô cùng vì mấy hôm rồi mình chưa tắm nữa..những sự việc xảy ra làm mình quên đi cái bổn phận phải chăm sóc bản thân..mình cần phải ăn uống,tắm rữa và nghỉ ngơi chứ không mình sẽ bỏ cuộc mất…vậy là
mình đi nhanh tới phòng thằng h chắc chắn rằng nó vẫn còn đang ngủ thì mình mới yên tâm mà đi ..nhưng mình sẽ ăn ở đâu và tắm ở đâu..ăn thì dể còn tắm tại thời điểm này hơi khó khăn..đồ thay không có và mình cũng không có ý định tắm tại toi lét bệnh viện..vì nếu ai đã từng nằm viện thì sẽ biết cảm giác của mình hiện tại,vậy là mình đã có một quyết đinh sai lầm..mình sẽ về nhà một mình.lấy đồ và tắm rữa sạch sẻ…bất chấp mọi chuyện vì mình quá mệt mõi rồi…trên đường đi mình đã ăn tạm ổ bánh mì và uống cạn một chai nước khoáng chỉ một hơi..cũng tạm gọi là no..lúc nào khi quyệt định việc gì đó cũng có 2 tư tưởng trái ngược nhau hành hạ mình..một bên muốn bỏ mặc nó giống những đứa kia vì mình đâu có họ hàng thân thích gì với nó đâu..còn một bên muốn giúp đỡ nó vì sinh viên đi học xa chỉ có bạn bè là thân nhật giờ mình cũng bỏ đi thì cả đời mình sẽ bị lương tâm dầy vò mất…ngỉ ngợi bao điều thì mình tới nhà lúc nào không biết,khi ấy cũng gần 9h tối rồi…cửa vẫn khoá kín bên ngoài..ánh trăng le lói xen giữa những ngôi nhà đủ để mình thấy đường để mở chìa khoá phòng..chiếc khoá được tháo ra va chạm vào cửa sắt nghe”cộp cộp” trong không gian yên tỉnh khiến mình nổi da gà…đẩy cánh cửa ấy ra vẫn là tiếng “két két” mà thường ngày mình vẫn nghe nhưng sao hôm nay âm thanh đó khiến mình chú ý đến vậy..chưa kịp bước vào nhà thì một mùi tanh tưởi bóc lên sộc vào mũi khiến mình vội lùi ra ngoài..cái mùi đó khiến mình muốn ói ổ bánh mì mới ăn ra ngoài luôn vì nó quá kinh khủng…có lẻ đó là mùi tanh của máu mà hôm qua tới giờ chưa có ai dọn cả và thêm cái ùi ẩm móc của căn nhà sau 1 ngày đóng cửa kín mít…sau khi đã dần quen với cái mùi đó mình bước vào nhà bật công tắt đèn lên..may quá đèn vẫn sáng..và việc quan trọng là dắt con xe yêu dấu vào nhà cái đã.(tài sản giá trị nhất).sau khi
đã đóng cái cửa lại thì chỉ còn lại một mình mình….giờ ko ai có thể giúp mình được nữa nếu có gì xảy ra..ngôi nhà hoàn toàn chìm trong im lặng..và rất bừa bộn,những thứ chơi cầu cơ hôm qua vẫn còn lăn lông lóc,2 cây nến đổ xuống chảy sáp đông lại thành cục dính vào nền,3 cây nhang cháy gần hết tàn nhang vương vãi khắp nơi..quá chán nãn và quá mệt mõi mình cỡi ngay cái áo hôi hám vứt một góc..mình bước thẳng vào phòng tắm như chưa có chuyện gì xảy ra..cũng ko hề quan tâm trên gác có gì nữa…bước vào phòng tắm định dội ngay gáo nước lạnh vào người nhưng chợt nhớ tới lá bùa ông thầy đưa cho mình,sợ bị ướt nên mình đã tháo ra bỏ lên kệ,gáo nước thật mát, cảm giác thật thoải mái biết bao,mình như đang tận hưởng nó vậy..nhưng có 1 điều nãy giờ mình chưa hề dám nhìn vào gương..mình rất sợ thấy điều gì đó không muốn thấy…bỗng nhiên đèn phòng tắm tắt.màng đêm lại vay kín lấy mình…cảm giác hồi hộp lại khiến tim mình như muốn rớt ra ngoài..bên ngoài đèn vẫn sáng nhưng sao đèn phòng tắm lại tắt..thật kì lạ..không quên với lấy lá bùa..mình quyết định bước ra ngoài trong tình trạng không mãnh giáp che thân..vì nhà không có ai thì ngại gì kia chứ..nhưng mình đã lầm,khi vừa bước ra khỏi phòng tắm thì mình giật bắn người,có bao nhiêu cái da gà nổi lên hết khi thấy một cô gái trẻ cũng trong tình trạng thiếu vãi đang đứng trước mặt mình…mình nhận ra đó chính là cô gái trong giấc mơ..cô ta đẹp một cách mê hoặc khiến mình nhìn một cách mộng mị..bất chợt cô ta tiến lại gần và cất tiếng nói bằng giọng lạnh lẽo…”chúng ta chơi trò chơi chứ..nếu bắt bược em anh muốn gì cũng được”…lúc ấy mình dường như bị thôi miên vậy,tâm trí mình hoàn toàn trống rỗng..cô ta bước đi và mình bước theo như một con rối..không gian lạnh lẻo vô cùng..,cô ta từ từ bước lên gác và như một cái xác không hồn mình bước theo vô điều kiện…lên tới nơi cô ta đứng quay lưng về phía mình…đứng ngay nơi mà trong giấc mơ cô đã chết…một phần lí trí của mình cản mình lại nhưng sự ma mị quá lớn..nó điều khiển một phần suy ngĩ và toàn bộ thân thể của mình…tay mình giơ lên chạm vào vai cô ta..lạnh, rất lạnh..cô ta khẻ quay đầu lại chỉ thấy nữa khuôn mặt và nói ” em thua rồi..em là của anh”…không thể khống chế bản thân ,mình đưa bàn tay còn lại lên thân thể cô ta nhưng may mắn làm sao…tay kia mình vẫn đang giữ lá bùa…khi lá bùa vừa chạm vào người, cô ta bỗng hét lên ghê rợ và mất hút trong bóng tối,mình như bừng tỉnh cơn mê vội vàng lui ra phía sau..lá bùa vừa rồi đã cứu mình.có thể thằng h bị như vậy là do chơi trò chơi này ư..mình thở hổn hển nhìn xung quanh xem cô ta đâu rồi..cầm chắc lá bùa trong tay vì đây sẽ là thần hộ mệnh của mình ngay lúc này..mình cố gắng nhíu mày lại trong bóng tối để có thể thấy từng cử động dù nhỏ nhất..cô ta đâu rồi phải chăng giống như một con sói đang rình con mồi tội nghiệp đó là mình sao…mình cần phải thoát khỏi nơi đây càng sớm càng tốt nhưng điều cần nhất bây giờ là phải kiếm một bộ quần áo mặc vào người thôi…thật sự mình đang rất lạnh,nhưng phải làm thế nào đây khi xunh quanh ẩn chứa bao nhiêu nguy hiểm mà đồ của mình thì lại nằm trong tủ gổ…lúc này mình hối hận tại sao lại không phải là một kẻ bừa bãi vứt đồ lung tung kia chứ..nếu vậy mình đã có thể lấy một bộ đồ bất kì ở nơi nào tuỳ ý trong căn phòng này rồi..mình hối hận vì đã xếp thật gọn gàng trong chiếc tủ nên giờ chỉ còn cách tới đó lấy đồ mà thôi…hix.mình bước từng bước một cách khổ sở..luôn trong trạng thái phòng thủ cao nhất nếu có bất kì điều gì xảy ra thì lá bũa sẽ là món vũ khí lợi hại nhất của mình…khi chỉ còn vài bước nữa là tới tủ..mình liền khựng lại không muốn bước tiếp nữa vì mình biết..muốn tới tủ phải bước qua nơi mà cô ta đã chết..một linh cảm bất an khiến mình không thể bước tiếp được nữa..đang suy ngi có nên bước tiếp nữa hay không thì”trời ơi..” một bàn tay lạnh lẻo túm lấy chân mình nắm chặt,.mình hốt hoảng nhìn xuống thì điếng hồn khi thấy cô ta đang bò dưới đất cánh tay đầy máu đang kéo lấy chân mình..gương mặt cô ta cung toàn là máu..mính muốn hét lên thật to để có người nghe thấy sẽ tới cứu mình nhưng không thể..cổ họng như bị cái gì đó vô hình bóp chặt ko thể phát ra âm thanh được…lá bùa..mình đưa tay cố gắng cầm lá bùa đưa vào người cô ta nhưng không thể được..mình ko thể với tới cô ta..quá sợ hãi nước mắt mình trào ra.mình thật sự đã khóc..bỗng từ phía sau lưng có cái gì đó rất nhanh lao tới tạo thành cả một luồng gió..vù vù..đó là một bóng đen..bất chợt cô ta thả tay ra
mình liền lùi lại về phia sau,.bóng đen lao vào quằn quại với cô ta,phát ra những âm thanh đáng sợ,tiếng gào rú dữ dội..một lúc sau mọi thứ trở nên yên tĩnh.ko còn âm thanh nào phát ra cả.mình vẫn ngồi đó im lặng và chờ đợi..chờ đợi vị ân nhân đã cứu mình lúc nãy.từ trong bóng tối một đôi mắt sáng rực đi ra..thật chậm rãi.nhưng lạ thay nhìn vào đôi mắt ấy mình cảm giác thật nhẹ nhỏm..nó như xoa dịu nhưng nổi sợ hãi của mình vậy..”a..” thì ra đó chính là con mèo đen đã từng cứu mình 1 lần..nó nhìn mình một hổi lâu rồi..,vù..nó phóng đi thật nhanh khiến mình không kịp nhìn thấy gì cả…bất thần trong giây lát mình vội vàng chạy ngay xuống dưới
nhà mặc lại bộ đồ khi nãy và vội vàng rời khỏi căn nhà trong cảm
giác có cái gì đó nhìn theo chằm chằm…
zozohoho
Thành viên Lòng Cốt- Phần 11:
- Trong màng đêm lạnh lẽo…đoạn đường như sâu hun hút..sau chuyện kinh hoàng vừa xảy ra có lẻ mình sẽ không bao giờ quay lại đó nữa.mình ngỉ vậy..quá mệt mõi rồi..dừng xe lại ở một công viền gần bệnh viện mình lựa một ghế đá có chiếc đèn đường màu vàng rọi xuống sáng một vùng…mình sợ bóng tối,một thằng con trai sợ bóng tối..thật nực cười phải không nhưng thử hỏi sau khi trãi qua những chuyện như vậy..thì mình đâu còn phải che giấu nổi sợ hải làm gì nữa chứ…đang ngồi suy ngĩ miên man thì một cô gái với lối ăn măc sexy lượn lờ trước mặt mình…ai cũng có thể đoán đó chính là gái lang chơi rồi phải không..cô ta tiền lại ngồi cạnh mình ve vãng..nhưng có lẻ chiếc áo bóc mùi khiến cô ta hơi e dè..bằng giọng ẻo lã cô ta mời gọi mình cùng vui vẻ..bỗng những hình ảnh lã lơi của cô ta khiến mình chợt nhớ lại những việc vừa xảy ra lúc nãy..mình giật mình đẩy cô ta lăn nhào xuống đất…quá bất ngờ cô ta đứng dậy phủi phủi tay rồi cáu gắt:
-d** m làm cái gì vậy..thằng điên.
cô ta cứ thế đứng trước mặt mình mà chửi..đòi mình bồi thường vì làm tay cô ta chảy máu..cô ta cứ đưa bàn tay bị trầy dính đầy máu ra trước mặt mình…trong ánh sáng vàng úa của chiếc đèn,bàn tay đầy máu lại ám ảnh mình…mình như phát điên lên.đứng dậy lao nhanh lên xe và chạy thật nhanh bỏ ngoài tai tiếng chửi rủa sau lưng ..gần 12 giờ khuya rồi sao..ngoài đường giờ đây đã bớt đi tiếng ồn ào náo nhiệt..mình sẽ làm gì cho hết đêm nay bây giờ…nhưng sực nhớ tới thằng h đang nằm viện một mình..mình lất đật chạy thẳng tới bệnh viện…trời khuya nên nơi đây vô cùng yên tĩnh..vài người đi lại dập dìu như những bóng ma vậy..nhưng giờ mình cũng không quan tâm dù đó có là ma..thì những thứ mình đã gặp còn kinh khủng hơn là ma nữa,có điều lạ là những người đó có vẻ sợ mình thì phải,họ đều dạt ra khi thấy mình…bước tới trước phòng bệnh,điện đã tắt tối thui ,bên ngoài ko thể nhìn thấy được gì..mình buộc phải bước vào bên trong…đứng bên giường bệnh nhìn thấy gương mặt hóc hác của h lòng mình đau như cắt…đang xúc động bỗng có người đập vào vai mình làm mình giật bắn người…miệng ú ớ quay lại,thì thấy một cô gái mặc bộ đồ trắng…lúc này đang tròn mắt lên nhìn mình.,thì ta là cô ý tá tới thay nước cho thằng h..hình như mình làm cô ấy cũng giật mình nên rớt cả chai nước biển xuống đất,…mình lật đật xin lỗi và cúi xuống nhặt chai nước biển lên thì mình nuốt nước miếng cái ực..mình run lẩy bẩy..”mẹ kiếp”.khi mình cúi xuống phát hiện ra cô y tá không hề có chân..khốn nạn đời tôi chưa sao gặp quài vậy trời..vậy là một hồn ma đang đứng trước mặt mình sao…mình không đủ can đảm ngồi dậy nữa,mắt hoa cả lên…bỗng cô ta cất lên tiếng nói:
-đừng sợ…tôi không làm hại cậu đâu.có người nhờ tôi chăm sóc cho bạn cậu…
mình cúi gầm mặt xuống,mắt vẫn nhắm nghiền cố hỏi
-là ai nhờ cô vậy???
-là người đi cùng cậu tới đây lúc chiều..ông ta nhờ tôi chăm sóc cho bạn cậu và hứa sẽ giúp tôi siêu thoát..
àh thì ra là ông thầy đó…lúc này nghe vậy mình đở sợ hơn nhiều,mình đứng dậy và nhìn cô ta,.bề ngoài cô ấy như một người bình thường vậy không có gì đáng sợ cả…mình cũng dần quen với sự có mặt của cô ấy.mình đã có thể nói chuyện:
-tại sao lại phải chăm sóc nó chứ..??
-vì cậu ta không bị bệnh,chỉ bị mất đi linh hồn mà thôi… giờ cậu ta sẽ thành người thực vật..vì thể xác cần phải có linh hồn để tồn tại..
nghe tới người thực vật mình có chút hốt hoảng vì nếu vậy thì nó sẽ phải nằm một chổ suốt đời sao…sao có thể như vậy được chứ..
-có cách nào giúp nó không?
-linh hồn đang bị quỷ bắt giữ.phải diệt được quỷ thì linh hồn mới thoát được và quay về với thân xác…tôi chỉ có thể giúp cậu ta tránh bị những hồn ma khác xâm hại mà thôi vì giờ cậu có thể bị những hồn ma khác quấy phá..
mình đang rất hoan mang không biết sẽ làm gì bây giờ nữa..thì bỗng mình để ý có vài người cứ vật vờ ngoài cửa..thấy mình nhìn những người ngoài đó tỏ vẻ ngi ngờ..cô gái cất tiếng;
-những người đó cũng như tôi.cũng là những người đã chết nhưng chưa được siêu thoát,tôi ở đây để giúp bạn cậu tránh bị những người đó xâm hại..
mình tái mặt vì những người mình thấy nãy giờ toàn là ma sao..tại sao mình lại thấy được những hồn ma kia chứ..mình làm gì có giác quan thứ 6…dường như đoán được suy ngĩ của mình cô ấy tiếp tục nói:
-cậu thấy được chúng tôi vì trên người cậu quỷ khí rất nặng..nó khiến cậu có thể nhìn cả được những hồn ma và có thể thấy được cả địa ngục nữa…
“trời ơi “mình mong sao những chuyện xảy ra chỉ là một giấc mơ mà thôi…nói chuyện với một hồn ma và đang bị một con quỷ ám ảnh…mọi thứ quá mơ hồ trong cái xã hội ngày càng hiện đại…lặng lẻ rời khỏi phòng bệnh,đi ngang qua những hồn ma vật vờ…không còn đủ sức để sợ hãi nữa,quá mệt mõi mình ngồi phịch xuống một chiếc chiếu không biết của ai đã trãi sẳn từ trước…nằm ngay xuống và ngủ như chưa bao giờ được ngủ..
zozohoho
Thành viên Lòng Cốt- Phần 12:
- Trong hoàn cảnh thế này một giấc ngủ đối với mình thật ý nghĩa biết bao..nhưng khổ thân, mình nào được ngủ một giấc ngon…mình lại mơ thấy giấc mơ hôm đó..như một cuốn phim nối tiếp nhưng gì còn xót lại của giấc mơ hôm trước…một sự trùng khớp đáng ngạc nhiên mà có lẻ khoa học ko thể nào giải thích được…sau nhát đâm chí mạng vào cổ..cô ta chết không hề nhắm mắt..gương mặt đã trắng bệch.,không gian lạnh lẻo vô cùng,phải chết trong sự cô đơn,tủi hận trông cô ta thật đáng thương ..,sáng sớm hôm sau gã đàn ông kia quay lại.gương mặt lạnh lùng trong cái dáng vẻ hào hoa bên ngoài..hắn bước vào nhà quan sát thậy kỷ xung quanh..giống như đang sợ cô gái có thể nhào ra tấn công bất ngờ vậy,hắn nhẹ nhàng bước lên lầu và nhìn thấy cô gái nằm đó..mình ngỡ rằng hắn sẽ phải thét lên hốt hoảng khi thấy cảnh tượng đó…nhưng không..dường như đã quá quen với nó, hắn vẫn lạnh lùng bước tới bên xác cô gái,nhìn cô ta trong tình trạng loã thể…mặc cho mùi máu tanh tưởi,mặc cho cái lạnh toát ra từ người cô gái…hắn ta..một tên bệnh hoạn..mà không phải gọi là một con quái thú thì đúng hơn… hắn tiếp tục hãm hiếp cô gái mặc dù giờ đây cô ta đã chết,đôi mắt vẫn mở ra trừng trừng căm hận…trong ngày hôm đó hắn đã làm như vậy không biết bao nhiêu lần mà kể nữa…nhìn cảnh tượng này mình thấy chua xót cho thân phận bạc bẻo của cô gái..lúc sống đã chịu cảnh tủi nhục vậy mà khi chết đi thân xác vẫn bị dầy vò..thật đáng thương vô cùng..mình khẽ rùng mình..không biết nó xuất phát từ trong giấc mơ hay ngoài thân thể mình nữa..nhưng cảm giác lạnh đang bao trùm lấy mình.làm sao thể thoát ra bây giờ…lại thêm 1 lần nữa..mình tin vào phật.,sự thành tâm xuất phát từ sâu bên trong..mình muốn thoát khỏi giấc mơ này càng nhanh càng tốt..nhưng không thể dường như có một thứ gì đó muốn trói buộc mình vào trong giấc mơ…mình đứng giữa một khoảng không gian kì lạ.,giữa thật và ảo,mình có thể thấy được bản thân đang nằm co ro vây quanh là những hình hài quái dị khác với tất cả những bóng ma khi nãy..mình có cảm tưởng mình chính là một linh hồn đã lìa khỏi xác vậy..lơ lững ở một thế giới khác biệt với thế giới mình đang sống,và mình có thể thấy được xung quanh thân thể mình đang phát ra một luông khí đen..còn
những bóng ma kia đang hút lấy nó,phải chăng đó chính là quỷ khí và chính nó đã thu hút lũ quái dị kia sao,mình như muốn khóc vì cảm giác sau một đêm khi ngủ dậy mình có thể thấy được thân xác mình đang nằm đó,cảm tưởng như mình đã chết rồi vậy..mong sao đây vẫn là mơ..nhưng sao mình không thể tỉnh dậy được.chuyện gì đang xảy ra với
mình đây…bỗng từ đằng xa có tiếng bước chân người đi tới,nhanh thoăn thoát..mình nhận ra người này,đó chính là ông thầy đã cho mình lá bùa giúp mình thoát chết 1 lần…tiến lại gần những bóng ma đang vây quanh thân thể mình..ông ấy lấy từ trong túi ra một lá bùa và đốt lên..làn khói bay lên tới đâu thì những bóng lùi lại tới đó..nhưng chúng vẫn lì lợm không chịu bỏ đi.bất chợt ông ấy đặt tay lên trán mình miệng lẩm bẩm..như có một sức hút mạnh liệt lặp tức mình bị kéo thật mạnh,còn nhanh hơn cả tia chớp mình mở mắt ra thì mình như muốn hét lên sung sướng..giấc mơ đã tan biến, và mình cũng không còn nhìn thấy những bóng ma gớm giếc kia nữa..nhưng không đó ko phải là giấc mơ..ông ấy vẫn đứng bên cạnh mình.nếu là giấc mơ thì làm gì có chuyện trùng hợp vậy chứ…mình ngước mắt lên nhìn ông ấy,môi mình run run chưa kịp nói gì thì như đoán được suy ngĩ của mình ông ấy nói:
-mọi chuyện ổn rồi.hãy cảm ơn cô gái kia đi ,ko nhờ cô ta báo cho tôi biết thì mọi chuyện đã phức tạp hơn rồi đó
lướt mắt nhìn xung quanh..mình thấy cô y tá lúc nãy đã đứng đó từ bao giờ..một lời cảm ơn dành cho một hồn ma..khiến mình cảm giác giữa hai thế giới dường như có thể hoà hợp lại với nhau vậy…đêm hôm đó mình kể lại tất cả những điều mình đã trãi qua suốt thời gian qua cho ông ấy nghe…cuộc nói chuyện đã giúp mình hiểu ra nhiều điều khi ông ấy nói tất cả những gì mình trãi qua bữa giờ là vì mình đã chứng kiến thấy những chuyện không nên thấy..những linh hồn quỹ dữ sẽ trừng phạt những ai biết đến sự tồn tại của nó..sự tồn tại của quỷ là
một bí mật rất lớn,ngay cả ông ấy cũng là một nạn nhân vì đã nhúng tay vào chuyện này…nhưng đáng lo nhất chính là mình vì một người trần mắt thịt làm sao đủ sức lực để thoát khỏi sự đeo bám của quỷ dữ đây…nhưng mình cũng an tâm hơn vì bây giờ đã có người giúp đỡ..mình thở dài một tiếng..bỗng giật mình nhớ tới thằng t..nó cũng đã từng chứng kiến giống mình..vội vàng gọi điện cho nó nhưng ko được..thuê bao rồi..mình cảm
thấy lo lắng cho nó quá.ko biết
nó có gặp phải chuyện gì không nữa..mong là mọi chuyện sẽ tốt đẹp…
Fanpage
|
|