- Quyển 2 - Chương 169: Dám bóp tôi? !:
- Lúc Hắc Viêm Triệt xuống lầu thì Na Tịch Thịnh Duệ đã ngồi ở trên ghế sô pha chờ anh rồi.
"Có phải tôi nên bội phục lá gan của anh không, bây giờ còn dám tới tìm tôi." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nói.
"Vì sao không dám?" Na Tịch Thịnh Duệ nhìn anh, giọng điệu lạnh nhạt.
Một giây sau, vù một tiếng Hắc Viêm Triệt đã đứng ở trước mặt anh ta, ngón tay thon dài bóp chặt cổ anh ta, cả người đều tản ra sát khí làm cho người ta sợ hãi.
"Na Tịch Thịnh Duệ, tôi muốn giết anh còn đơn giản hơn nuốt nước miếng."
Na Tịch Thịnh Duệ không sợ nhìn thẳng vào anh lộ ra một chút cười nhạt "Vậy ra tay đi."
Hắc Viêm Triệt phẫn nộ buộc chặt ngón tay, lạnh lùng nhìn mặt anh ta dần dần chuyển xanh, lại không chút giãy dụa, vẻ mặt bình tĩnh. Đúng lúc này trong đầu anh xuất hiện khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đáng thương tội nghiệp, câu nói đừng tổn thương anh trai em còn vang bên tai... Bất chợt liền buông lỏng tay ra.
Đột nhiên được tự do , Na Tịch Thịnh Duệ ho khan vài tiếng, tham lam hít thở không khí. Nhưng trên mặt vẫn không có một chút vẻ hoảng sợ nào, bình tĩnh làm cho người ta không đoán ra.
"Biến, đừng để tôi gặp anh nửa." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói, xoay người rời đi.
"Hai năm trước Cổn Cổn gọi điện thoại cho tôi, khóc đến rất đau lòng, cô ấy nói đang ở sân bay, giọng nói run run hoàn toàn không biết làm sao, giống như bị ủy khuất rất lớn, tôi còn chưa kịp đến đón cô ấy, thì cô ấy bị tai nạn xe, chờ lúc tôi đến chỉ nhìn thấy trên đất là máu tươi và cô nằm trên cáng cứu thương."
Lời nói của Na Tịch Thịnh Duệ thành công làm Hắc Viêm Triệt dừng bước, đứng tại chỗ.
"Bác sĩ nói với tôi cô ấy không có gì, mẹ con bình an, tôi mới biết được cô ấy mang thai, ở trong bụng cô ấy tồn tại đứa con của anh, đã 3 tuần rồi. Sau khi Cổn Cổn tỉnh lại liền mất trí nhớ, quên tôi, quên anh, quên cha mẹ cũng quên chính mình, vì thế tôi nghĩ đây là cơ hội mà ông trời cho tôi, tôi không thể buông tha, thân phận Na Tịch Liễm Diễm cứ vậy mà xuất hiện."
Đột nhiên Hắc Viêm Triệt xoay người oán hận nhìn anh ta, không nói chuyện.
"Anh hỏi tôi có áy náy trong lòng hay không, lúc vừa mới bắt đầu thật sự là tôi cảm thấy áy náy, cho đến khi cha nuôi điện thoại đến, cha thử tôi, nói với tôi không thấy Cổn Cổn nữa, lại nói với tôi anh không tính đi tìm cô ấy, cuối cùng bảo tôi chăm sóc Cổn Cổn thật tốt có rãnh dẫn cô ấy trở về thăm bọn họ, mà tôi che giấu chuyện Cổn Cổn xảy ra tai nạn xe, mất trí nhớ hơn nữa đã mang thai, ngay lúc đó tôi cảm thấy ông trời cũng đang giúp tôi, cho nên, Hắc Viêm Triệt, tôi không thẹn với lòng, là anh buông tha Cổn Cổn cho tôi cơ hội." Na Tịch Thịnh Duệ nhìn anh, gằn từng tiếng nói.
Hắc Viêm Triệt biến sắc, vẫn không nói gì.
"Sau khi bị tai nạn xe cô ấy liền nhanh chóng gầy đi, mỗi ngày đều mờ mịt nhìn ngoài cửa sổ, trở nên buồn bực không vui, mỗi một ngày đều không yên, nhưng cô ấy rất ngoan, vì đứa nhỏ trong bụng, mặc kệ tôi muốn cô ấy ăn canh bổ gì cô ấy đều ăn sạch sẽ, nhưng mặc dù là như vậy cô ấy vẫn càng ngày càng gầy hơn, cho nên lúc Hách Hách ra đời thì khó sinh."
Hắc Viêm Triệt nắm chặt hai đấm, không nói nên lời chỉ có thể lẳng lặng nghe.
"Sau khi sinh Hách Hách, cô ấy trở nên sáng sủa hơn rất nhiều, nhưng vẫn không cách nào giải thoát sự thật mình bị mất trí nhớ, 1 năm trước tôi dẫn cô ấy về Newyork, biết rõ các người sẽ chạm mặt nhưng tôi vẫn còn đưa cô ấy trở về, bởi vì tôi không thể dẫn theo cô ấy trốn anh cả đời cũng không thể giấu cha nuôi chuyện cô ấy mất trí nhớ." Na Tịch Thịnh Duệ cười cười tự giễu, lấy một tắm ảnh từ trong túi áo ra đặt ở trên bàn trà
"Hai năm trước lúc cô ấy tới tìm tôi, trong túi chỉ có một cái ví tiền, trong ví tiền cũng không có tiền mặt, chỉ có một tấm hình này, tôi không biết rốt cuộc giữa các người đã xảy ra vấn đề gì, nhưng tôi hi vọng anh đừng làm cô ấy khóc nửa, tôi ở bên cô ấy từ một cô bé 5 tuổi đến thiếu nữ 18 tuổi, cô ấy đã quen gặp được ủy khuất liền chạy đến tìm tôi, cô ấy là vô tâm, tôi lại để ở trong lòng, tôi cho rằng chỉ cần anh không cần cô ấy thì cô ấy sẽ học yêu tôi, nhưng sự thật chứng minh, hai năm qua chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi."
Hắc Viêm Triệt đi qua cầm lấy tấm ảnh trên bàn trà, không khỏi ngẩn người, trong ảnh là một người đàn ông đang nằm ở trên giường lớn, một đầu tóc trắng dưới ánh mặt trời rất là chói mắt, mà anh đang nhắm mắt rất rõ ràng là anh đang ngủ, như vậy tấm hình này là cô chụp, chụp lúc nào... Cô đặt nó ở trong ví tiền mang theo đi là có ý gì? Lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... Lý do cô rời nhà trốn đi thật sự là vì muốn thoát khỏi thế giới của anh sao...
"Hai năm nay chúng tôi cùng giường chung gối, nhưng lại không có xảy ra quan hệ gì." Na Tịch Thịnh Duệ lẳng lặng nói, cầm tách trà đã lạnh nhấp một ngụm, vị chua sót liền giống như tim của anh ta, là tương tự như vậy.
Hắc Viêm Triệt lại sửng sốt, hơi kinh ngạc nhìn anh ta.
"Tốt lắm, về căn bản chuyện đã xảy ra trong hai năm tôi đều đã nói với anh, nếu anh muốn nghe kỹ càng, liền tìm vợ của mình về sau đó từ từ hỏi cô ấy đi, dù sao thời gian hai năm nói dài cũng không dài lắm nói ngắn cũng không ngắn lắm, tôi không thể nói được hết chuyện đã xảy mỗi ngày cho anh, mình mất đi thời gian thì tự mình đi tìm về, nếu không muốn mất đi nhiều thì nên học nắm chắc, đừng nói gặp lại, anh là tên khốn làm người ta oán hận." Na Tịch Thịnh Duệ đứng lên đi ra ngoài cửa.
"Cảm ơn." Hắc Viêm Triệt nhìn bóng lưng cô đơn của anh ta, nhẹ giọng nói.
Na Tịch Thịnh Duệ cứng đờ, hơi không được tự nhiên.
"Không cần nói lời cảm ơn, nếu cô ấy có một chút tình cảm với tôi, tôi cũng sẽ không quyết định nhưt thế, tôi chỉ có thể nói, anh là tên khốn may mắn."
Hắc Viêm Triệt không có tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn anh ta.
Đột nhiên Na Tịch Thịnh Duệ đi ngược trở lại, đánh một quyền vào trên mặt của anh, xụ mặt chỉ chỉ dấu ngón tay trên cần cổ mình lạnh giọng nói "Dám bóp tôi, một quyền này có lợi cho anh quá rồi."
Hắc Viêm Triệt bị anh ta đánh một quyền không chút lưu tình làm cho lui về sau mấy bước, vươn tay lau máu tươi chảy ra ở khóe miệng, vẫn không nhúc nhích và tức giận.
Na Tịch Thịnh Duệ hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Hắc Viêm Triệt cầm lấy tấm ảnh trong tay đặt ở ngực, kéo khóe miệng lên.
Ra mắt làm quen - Box chém gió - Xóm con Gái - Thôn con Trai - Ảnh thành viên - Câu lạc bộ Tuổi trẻ - Nhịp sống Teen - Cẩm nang vào đời- Truyện sáng tác - Truyện ngôn tình- Truyện teen hay - Truyện cười hay - Thư viện ảnh - Cộng đồng gamer
................
- Quyển 2 - Chương 170: Chú học tôi!:
- Viên Cổn Cổn mở to mắt, mơ màng nhìn xung quanh, trời đã sáng... Chỉ thấy cô nhẹ nhàng thở ra ngồi dậy lau mồ hôi lạnh trên trán, làm sao có thể mơ thấy anh chứ, đối với cô mà nói, mặc kệ là trước kia giữa bọn họ có quan hệ gì, thì bây giờ anh cũng chỉ là một người xa lạ vừa gặp ngày hôm qua mà thôi, vì sao ở trong mơ đều là anh, đối với cô thì anh có sức ảnh hưởng lớn như vậy sao? Nhìn nhìn bảo bối ngủ say ở bên cạnh, không nhịn được hôn nhẹ lên trên má non mềm của cậu, tóc trắng mắt tím, thì ra là di truyền từ người đàn ông kia, ngay cả tính cách cũng rất giống nhau, đều xấu như vậy...
Nhà ăn
"Bảo bối đến đây, mẹ làm cơm nắm con thích ăn nhất, ăn nhiều một chút, con xem con gầy thành như vậy, rất khó coi." Đũa của Bàng Đô Đô không ngừng gắp đồ ăn vào trong bát cơm của Viên Cổn Cổn.
"Cảm ơn mẹ." Viên Cổn Cổn cười cười, ngoan ngoãn bắt đầu ăn, thỉnh thoảng còn liếc trộm Viên Tịnh Lưu ngồi ở bên cạnh.
Viên Tịnh Lưu thấy vẻ mặt như trộm của cô, đứng dậy rót một ly sữa chocolate để ở trước mặt cô, nhàn nhạt nói "Cha không có giận con, con không cần như vậy, nhìn như một cô bé ngu ngốc."
Viên Cổn Cổn bị ông nói trúng, mặt đỏ cúi đầu ăn nhanh.
Viên Tịnh Lưu buồn cười lắc đầu tiếp tục chậm rãi ăn bữa sáng.
Viên Cổn Cổn ăn được một nửa đột nhiên nhỏ giọng hỏi "Anh Duệ đâu? Còn chưa thức dậy sao?"
"Cậu ta đi rồi, còn để lại cho con một lá thư." Viên Tịnh Lưu nhấp một ngụm cà phê, trả lời.
Viên Cổn Cổn ngơ ngác xem ông, không nói nên lời.
"Thư để ở trong tủ đầu giường con, cơm nước xong rồi mới cho xem." Viên Tịnh Lưu gắp một cái cơm nắm để trong chén của cô, giọng điệu lành lạnh nhưng lại tràn đầy tình thương của cha.
Viên Cổn Cổn mấp máy môi tiếp tục ăn, nhưng mỗi một thứ ăn vào trong miệng đều giống như ăn sáp, làm cô khó có thể nuốt xuống.
(Cổn Cổn, trí nhớ của em ở chỗ anh ta, tương lai của em thì ở trong tay em, nếu muốn lấy lại trí nhớ đã mất đi thì trở về đến bên cạnh anh ta chậm rãi tìm kiếm, bởi vì đối với em mà nói, đó là đoạn trí nhớ rất quý giá, em cũng rất muốn nhớ có phải hay không? Chăm sóc bản thân cho tốt, tính cách Hách Hách hay cáu kỉnh nhưng cũng không thể theo ý con mọi chuyện được, như vậy sẽ làm con hư hỏng, có rảnh anh sẽ trở về thăm em, ngoan ngoãn nghe lời biết không?)
Viên Cổn Cổn cầm thư, từng giọt nước mắt nhỏ lên từng chữ ở rồng bay phượng múa đó, nước mắt làm bọn nó nhuộm đẫm lòe ra, cầm lấy điện thoại bấm dãy số quen thuộc, truyền đến là tiếng trống không, Viên Cổn Cổn ngồi trên giường ngu ngơ nhìn Na Tịch Hách còn đang ngủ say , nước mắt rơi đầy mặt.
12 giờ trưa.
"Ngày hôm qua tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao?" Viên Tịnh Lưu nhìn Hắc Viêm Triệt đột nhiên xuất hiện, nhàn nhạt hỏi.
"Nói rất rõ ràng, con cũng nghe rất rõ ràng, con đến không phải là muốn ép cô ấy quyết định cái gì, con chỉ là muốn gặp cô ấy, gặp con trai của chúng con, yêu cầu như vậy cũng không quá đáng chứ." Hắc Viêm Triệt xem hắn, thiếu bình thường ngạo khí.
Không đợi Viên Tịnh Lưu trả lời, trên lầu liền truyền đến tiếng ầm ầm choang choang còn kèm theo tiếng khóc của Viên Cổn Cổn.
Gần như là cùng một lúc, Hắc Viêm Triệt và Viên Tịnh Lưu chạy lên lầu, sốt ruột mở cửa phòng ngủ của cô ra, chỉ thấy vẻ mặt cô đầy nước mắt, luống cuống đứng ở góc, mà tất cả vật dụng đều trôi nổi va chạm nhau ở trên không, gần như là muốn rời ra. Na Tịch Hách ngồi trên giường có vẻ mặt khó chịu, con ngươi màu tím nhạt chậm rãi biến thành tím đậm.
Hắc Viêm Triệt chạy đến bên Viên Cổn Cổn kéo cô vào trong ngực, vung tay lên, toàn bộ vật dụng liền rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang.
Viên Cổn Cổn ngẩn người, ngơ ngác nhìn anh.
Na Tịch Hách cũng ngẩn người, lập túc tò mò đánh giá người đàn ông xa lạ này.
Viên Cổn Cổn hơi ngượng ngùng đẩy anh ra, yếu ớt nhìn Viên Tịnh Lưu ở cửa.
Viên Tịnh Lưu đi qua nhàn nhạt hỏi "Sao vậy?"
"Hách Hách không thấy anh Duệ nên tức giận..." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng meo meo, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên đau xót.
Hắc Viêm Triệt nhìn nhóc con ngồi trên giường giống anh như đúc, trong lòng bỗng có chua xót không tên, con của anh vì không thấy người đàn ông khác mà tức giận, nếu lúc trước anh không có quyết định ngu xuẩn kia, như vậy thì bây giờ, cậu có bởi vì không thấy anh mà tức giận không?
"Mẹ...Ôm..." Na Tịch Hách và Hắc Viêm Triệt nhìn nhau nửa ngày, đột nhiên ngọt ngào ngây thơ nói với Viên Cổn Cổn.
Viên Cổn Cổn nhận "thánh chỉ" lập tức đi đến bên giường bế cậu dậy.
Na Tịch Hách vươn tay nhỏ bé trắng trẻo mập mạp ra, chỉ chỉ hướng của Hắc Viêm Triệt, vẻ mặt kiêu ngạo, giống như mình là một hoàng đế nhỏ.
Viên Cổn Cổn hơi do dự nhìn Hắc Viêm Triệt, không biết nên làm như thế nào.
"Đi...Tới đó...' Hoàng đế nhỏ nhăn mày, hơi bất mãn cô đứng không động.
Viên Cổn Cổn đành phải cúi đầu chậm rãi đi tới gần Hắc Viêm Triệt, không dám nhìn vào mắt của anh.
Na Tịch Hách nhìn nhìn Hắc Viêm Triệt, đột nhiên không vui chỉ vào mặt anh, y y a a nói "Chú...học tôi..."
Viên Cổn Cổn ngẩng đầu Hắc Viêm Triệt, hơi xấu hổ.
Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, nhàn nhạt nói "Là con học cha mới đúng."
"Nói lung tung..." Hoàng đế nhỏ nhăn mày, không vui vì người khác phản bác lời nói của cậu, vì thế vật dụng trong phòng lại bay lên va chạm vào nhau.
Hắc Viêm Triệt lại nhẹ nhàng vung tay lên, vật dụng lại rơi xuống trên mặt đất lần nữa, chỉ thấy anh có khuôn mặt lạnh lùng, nhàn nhạt nói "Nhóc con, đừng ngang ngược quá."
Na Tịch Hách không phục lại làm một lần nữa, lúc này đây vì biểu đạt bất mãn của cậu, tất cả vật dụng đều bay thẳng vào trên tường biến thành mảnh vụn.
"Hách Hách đừng như vậy...."Viên Cổn Cổn nhỏ giọng nói, hi vọng cậu có thể nghe cô.
Na Tịch Hách không để ý cô, tiếp tục tùy hứng.
Sức nhẫn nại của Hắc Viêm Triệt vốn là không tốt rốt cục tuyên bố tan biến, nhăn mày vung tay lên, Na Tịch Hách liền lơ lửng ở giữa không trung, hình thức treo ngược lên.
Ra mắt làm quen - Box chém gió - Xóm con Gái - Thôn con Trai - Ảnh thành viên - Câu lạc bộ Tuổi trẻ - Nhịp sống Teen - Cẩm nang vào đời- Truyện sáng tác - Truyện ngôn tình- Truyện teen hay - Truyện cười hay - Thư viện ảnh - Cộng đồng gamer
................
- Quyển 2 - Chương 171: Biến thành một điều bí ẩn?:
- "Đừng như vậy..." Viên Cổn Cổn đau lòng đi qua, vươn tay muốn ôm Na Tịch Hách ở trên không, nhưng vì vấn đề độ cao làm cô với tay thế nào cũng không với tới, chỉ thấy cô nhảy dựng nhảy dựng muốn với lên, bộ dáng ngốc nghếch thật tha cực kỳ đáng yêu.
Na Tịch Hách nhìn Hắc Viêm Triệt, quật cường không chịu nói chuyện, nhưng dù sao cũng là một đứa trẻ, vẫn không nhịn được mà đỏ hốc mắt, suy cho cùng thì từ sinh ra đến bây giờ chưa có người nào đối với cậu như vậy.
Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn bộ dáng gấp gáp của Viên Cổn Cổn, đành phải giật giật ngón tay đặt cậu ở trên giường.
"Hách Hách..." Viên Cổn Cổn vội vàng xuống giường, an ủi vỗ nhẹ sống lưng của cậu.
Na Tịch Hách hất mặt bĩu môi.
Viên Tịnh Lưu nhìn bọn họ, đi ra ngoài.
"Chúng ta nói chuyện." Hắc Viêm Triệt không vui đi qua kéo Viên Cổn Cổn.
Viên Cổn Cổn dè dặt cẩn thận nhìn anh, giống như con thỏ nhỏ phòng bị người có lòng tham.
"Anh không làm em bị thương." Hắc Viêm Triệt kiềm nén tính tình, dùng giọng nói hết sức hòa nhã nói.
Viên Cổn Cổn nhìn nhìn Na Tịch Hách giận mà không dám nói gì, hơi do dự.
"Đi." Hắc Viêm Triệt kéo cô, đi tới ngưỡng cửa.
"Đợi một chút... Nhưng mà Hách Hách..."
"Con cần bình tỉnh lại, không cho em cưng chiều con như vậy!" Hắc Viêm Triệt bỏ qua bất mãn của cô, không khỏi lên giọng.
Viên Cổn Cổn liền hoảng sợ, ủy khuất cắn môi dưới không nói chuyện.
Hắc Viêm Triệt hít sâu một hơi, kéo ra một cái tươi cười thật 'dịu dàng', nhẹ giọng nói "Ý của anh là, lúc đứa nhỏ làm việc gì sai, em phải trừng phạt thích hợp, hiểu không?"
Viên Cổn Cổn bị tươi cười uốn éo không tự nhiên của anh dọa sợ, gật đầu liên tục, không dám có dị nghị nửa.
"Tốt lắm, vậy đi thôi." Hắc Viêm Triệt dắt tay cô ra khỏi phòng.
Na Tịch Hách nhìn bọn họ đi ra ngoài, giận dỗi dùng tay nhỏ bé vỗ vỗ giường lớn, nhưng không có dùng vật dụng hả giận nửa.
Viên Cổn Cổn đối mặt với nguy hiểm Hắc Viêm Triệt, lo lắng thắt ngón tay.
Hắc Viêm Triệt nhìn động tác nhỏ của cô, nhàn nhạt nói "Anh đáng sợ như vậy sao?"
Viên Cổn Cổn ngẩn người, lập tức lắc lắc đầu.
"Vậy em khẩn trương như vậy làm gì?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm.
"Tôi... Tôi sợ người lạ." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng meo meo.
"Sợ người lạ? Anh và em không chỉ là chung sống bốn năm, em còn sinh đứa nhỏ cho anh, em lại còn nói em sợ người lạ?" Hắc Viêm Triệt nghe được từ người lạ này liền không khống chế nổi lạnh giọng nói, đến bây giờ, anh vẫn không tiếp nhận được sự thật cô coi anh là người xa lạ.
"Đúng... Thật xin lỗi..." Viên Cổn Cổn nhạy cảm nghe ra anh không vui, lập tức sợ hãi đỏ hốc mắt.
Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng của cô, hận không thể đánh một quyền, rốt cuộc anh đang làm sao, biết rõ ràng là cô mất trí nhớ còn nói như vậy, khi nào thì anh cũng biến thành ngu ngốc rồi, chẳng lẽ ngu ngốc sẽ truyền nhiễm sao? Lại hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói "Cổn Cổn, theo anh về nhà được không?"
Viên Cổn Cổn nhìn anh, không biết nên làm như thế nào.
"Em không muốn nhớ lại chuyện đã xảy ra trước kia sao? Anh có thể giúp em." Hắc Viêm Triệt chọn một lý do chính đáng nói.
Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Vì sao?" Hắc Viêm Triệt cố gắng áp chế tính tình mạnh mẽ của mình, bình tĩnh hòa nhã hỏi.
"Anh... Hai năm trước đã không cần tôi nữa." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng trả lời, không rõ cảm giác đau đớn trong lòng là vì sao, anh là người xa lạ... Không có trong trí nhớ của cô.
"Là em không cần anh! Là em một lần lại một lần trốn đi!" Hắc Viêm Triệt không nhịn được rống to.
Viên Cổn Cổn trừng lớn mắt, sợ tới mức rút vào góc sô pha.
Hắc Viêm Triệt mắng nhỏ một tiếng đứng dậy ngồi bên cạnh ôm chặt cô vào trong ngực, nhỏ giọng nói
"Thật xin lỗi, anh không phải cố ý."
Viên Cổn Cổn không có từ chối anh ôm, vẫn không nhúc nhích ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi anh, không biết là không dám nhúc nhích hay la không muốn tránh thoát ôm ấp ấm áp quen thuộc này.
"Cổn Cổn, sau khi em mất trí nhớ thì tất cả chuyện hai năm trước đều biến thành một bí ẩn, anh và em đều không biết chuyện gì, anh không biếti vì sao em phải đi, em cũng không nhớ rõ vì sao em phải đi, nhưng đừng nói là anh không cần em, đối với anh là không công bằng, biết không?" Hắc Viêm Triệt tựa đầu ở trên vai cô, nhẹ nhàng nói, lơ đãng tiết lộ mong nhớ và yếu ớt không muốn người khác biết trong hai năm nay.
Bởi vì anh nói chuyện ở bên tai cô, hơi thở thở ấm áp làm cho lỗ tai ngứa cô ngứa, không nhịn được rụt rụt cổ vươn tay nhỏ bé gãi gãi.
Hắc Viêm Triệt nhìn động tác nhỏ đáng yêu của cô thì tâm trạng trở nên tốt hơn một chút, vì thế ở bên tai cô nhẹ giọng quyến rũ "Theo anh về nhà đi, tất cả mọi người đều rất nhớ em, đám bảo bối của em cũng rất nhớ em."
Viên Cổn Cổn không nhìn được dùng tay nhỏ bé để ở trên cằm anh hơi hơi dùng sức đẩy mặt anh ra xa lỗ tai của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng nhỏ giọng meo meo "Rất ngứa, đừng thổi hơi ở bên tai của em..."
"Theo anh về nhà." Hắc Viêm Triệt nhắc lại một lần nữa.
Viên Cổn Cổn nhìn anh, vẫn có chút do dự.
"Cổn Cổn, theo anh về nhà đi, tiểu quỷ thối kia là con anh, con thừa kế dòng máu của anh, đến lúc 5 tuổi thì con phải ở bên canh anh mới được." Hắc Viêm Triệt nhìn cô, vẻ mặt nghiêm cẩn.
"Con tên là Hách Hách, không phải là tiểu quỷ thối." Viên Cổn Cổn bất mãn kháng nghị sau đó mới phản ứng kịp "Rốt cuộc anh là loại người nào? Vì sao lại có năng lực kỳ quái này? Vì sao lúc Hách Hách 5 tuổi nhất định phải ở bên cạnh anh?"
"Em theo anh trở về anh sẽ nói cho em biết." Hắc Viêm Triệt hơi vô lại nói.
"Anh nói cho em biết trước." Viên Cổn Cổn tò mò xem anh.
Ra mắt làm quen - Box chém gió - Xóm con Gái - Thôn con Trai - Ảnh thành viên - Câu lạc bộ Tuổi trẻ - Nhịp sống Teen - Cẩm nang vào đời- Truyện sáng tác - Truyện ngôn tình- Truyện teen hay - Truyện cười hay - Thư viện ảnh - Cộng đồng gamer
................
- Quyển 2 - Chương 172: Theo anh về nhà!:
- "Theo anh trở về trước." Hắc Viêm Triệt kiên trì nói.
"Anh nói cho em biết trước." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu.
"Đi về trước."
"Nói trước..."
"Sao em lại không nghe lời!" Giọng nói không tốt của Hắc Viêm Triệt ngắt lời cô, bất mãn phản kháng của cô.
Viên Cổn Cổn bĩu môi, không dám hé răng nửa.
"Nghe lời có được không?" Hắc Viêm Triệt vuốt nhẹ tóc của cô, nhàn nhạt nói.
Viên Cổn Cổn gật gật đầu theo bản năng, cũng không có từ chối động tác vô cùng thân thiết của anh.
"Thật ngoan, đi thu dọn đồ đạc đi." Hắc Viêm Triệt kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhạt.
Viên Cổn Cổn nhìn khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của anh, đắm chìm trong nụ cười yếu ớt của anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn , đáng yêu nổi lên một chút đỏ ửng.
"Muốn anh giúp em không?" Hắc Viêm Triệt 'quan tâm' hỏi, không cho cô đường đổi ý.
"Ách? À... Không cần, tự em có thể." Viên Cổn Cổn ngẩn người, thật thà gãi gãi đầu ngượng ngùng tránh thoát ôm ấp của anh, đứng dậy.
Hắc Viêm Triệt nhìn cô, cảm giác trống rỗng trong lòng làm cho anh rất không thoải mái, nhưng thời gian còn nhiều, bây giờ điều quan trọng nhất chính là gạt cô về nhà trước.
"Em...Em đi thu dọn đồ." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng nói xong, bước chân đi hơi không ổn.
Hắc Viêm Triệt nhìn bóng lưng của cô, cười lắc lắc đầu, cô vẫn ngốc nghếch chân thật như vậy, cái gì cũng viết ở trên mặt.
1 tiếng sau, Viên Cổn Cổn ôm Na Tịch Hách vẫn còn tức giận như cũ ở trước mặt Viên Tịnh Lưu, ấp úng không biết nên nói như thế nào.
Viên Tịnh Lưu nhìn một nhà ba người trước mắt, cầm lấy tách trà nhấp một ngụm nhàn nhạt nói "Là tự con quyết định sao?"
Viên Cổn Cổn nhìn Hắc Viêm Triệt, không nói gì.
"Con không có ép cô ấy." Hắc Viêm Triệt trợn mắt nói dối, vẻ mặt nghiêm túc.
Viên Tịnh Lưu nhìn Viên Cổn Cổn, chờ đợi đáp án của cô.
"Cha, con...Con muốn tìm lại trí nhớ trước kia." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng meo meo.
"Đi đi, chỉ cần đây là lựa chọn của con." Viên Tịnh Lưu gật gật đầu, nhàn nhạt nói.
"Vậy cha vợ, con đưa Cổn Cổn về nhà trước, có rảnh con sẽ dẫn cô ấy trở về thăm các người." Hắc Viêm Triệt nắm tay Viên Cổn Cổn, bày tỏ thân phận của mình.
Viên Tịnh Lưu nhìn anh, nhẹ nhàng ừ một tiếng, cũng không có phủ nhận thân phận của anh, dù sao chỉ cần là anh không ký tên lên đơn thỏa thuận ly hôn thì anh vẫn là một nửa kia của Cổn Cổn, huống chi cô bé ngốc này đã lựa chọn rất rõ ràng rồi.
"Tạm biệt." Hắc Viêm Triệt nhẹ nhàng thở ra, biết Viên Tịnh Lưu đã chấp nhận anh, lôi kéo tay nhỏ bé của Viên Cổn Cổn mở bước chân ra.
"Đợi một chút... Mẹ còn chưa trở về." Viên Cổn Cổn đứng tại chỗ, muốn tạm biệt Bàng Đô Đô.
Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, liếc mắt nhìn Viên Tịnh Lưu một cái.
Viên Tịnh Lưu ngầm hiểu, nhàn nhạt nói "Cha sẽ nói với bà ấy, con đi đi, thu xếp mọi thứ thật tốt, nếu muốn có thể trở lại gặp bà ấy."
Viên Cổn Cổn do dự nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu "Được rồi...Tạm biệt cha."
"Ừ, tạm biệt." Viên Tịnh Lưu lại nhấp một ngụm trà, trên mặt vẫn lạnh lùng như trước không thay đổi.
Hắc Viêm Triệt vội vàng kéo cô đi tới cửa.
Viên Tịnh Lưu nhìn bộ dáng gấp gáp của anh, lộ ra một nụ cười khẽ, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ở ngoài mặt là Cổn Cổn bị anh ăn đến sít sao, trên thực tế...Cổn Cổn mới là người nắm lấy trái tim của anh.
"Hách Hách, ở đây mẹ có kẹo, cho con ăn." Viên Cổn Cổn ngồi ở trên chiếc xe xa xỉ, lấy ra một viên chocolate từ trong túi áo lấy lòng đưa cho Na Tịch Hách.
Đôi mắt tím xinh đẹp của Na Tịch Hách nhàn nhạt nhìn thoáng qua, hất mặt đi không tiếp nhận nịnh hót của cô.
Viên Cổn Cổn mấp máy môi, mở giấy gói ra bỏ kẹo vào trong cái miệng nhỏ của mình, ngay lúc sắp đưa vào miệng thì phát hiện Hắc Viêm Triệt nhìn cô chằm chằm, hơi ngượng ngùng bàn tay cầm chocolate đưa đến trước mặt anh nhỏ giọng nói "Anh muốn ăn sao?"
Hắc Viêm Triệt nhìn cô, môi mỏng khêu gợi mở ra liền cắn tay cô một cái.
Viên Cổn Cổn nhìn anh, đột nhiên cảm thấy động tác như vậy rất mờ ám, vội vàng thu tay, đỏ mặt.
Hắc Viêm Triệt nhìn cô, tùy ý để vị ngọt ngấy của chocolate lan tràn ở trong miệng anh, cho dù không thích hương vị này, nhưng lại cảm thấy không phải chán ghét như vậy.
Viên Cổn Cổn nắm chặt nửa viên chocolate còn lại, không biết nên đưa ánh mắt để ở đâu.
"Em còn cầm như vậy sẽ tan đấy." Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng không được tự nhiên của cô, nhàn nhạt nói nói.
Viên Cổn Cổn cứng đờ, sau đó nhanh chóng nhét nửa viên chocolate thừa lại vào miệng Na Tịch Hách, cười ngây ngô vài tiếng rồi lấy khăn giấy lau tay.
Tâm trạng Na Tịch Hách vốn là không tốt liền trở nên mây đen dầy đặc, đôi mắt tím lạnh lùng nhìn mẹ ruột của mình, suy nghĩ có nên phun thứ ngọt ghê tởm ở trong miệng mình lên trên khuôn mặt cười ngây ngô của cô hay không.
"Hách Hách, buổi tối mẹ đọc sách cho con nghe." Viên Cổn Cổn ôm chặt cậu dùng ánh mắt đáng thương tội nghiệp nhìn cậu.
"Không...Muốn..." Na Tịch Hách cố gắng dùng giọng nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng giọng nói này vẫn rất ngọt ngào non nớt, lại phối với khuôn mặt mũm mĩm của cậu, thật sự là đáng yêu làm cho người ta phát điên mất.
"Hách Hách con thật đáng yêu." Viên Cổn Cổn lập tức bị điện giật, ba ba ba hôn mấy cái kêu vang ở trên mặt cậu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Na Tịch Hách liền chuyển đen, lựa chọn không nhìn cô.
Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng cô cười đến vui vẻ, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, anh không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không thừa nhận, nụ cười rực rỡ trên mặt cô là vì người khác làm cho anh cực kỳ khó chịu, cho dù người kia là con anh...Thằng nhóc thối không làm cho người ta thích một chút nào! Lần sau nhất định phải sinh con gái mới được.
Ra mắt làm quen - Box chém gió - Xóm con Gái - Thôn con Trai - Ảnh thành viên - Câu lạc bộ Tuổi trẻ - Nhịp sống Teen - Cẩm nang vào đời- Truyện sáng tác - Truyện ngôn tình- Truyện teen hay - Truyện cười hay - Thư viện ảnh - Cộng đồng gamer
................
- Quyển 2 - Chương 173: Anh là người xa lạ?:
- Quản gia Bạch không dám tin nhìn một lớn một nhỏ ở trước mắt, kích động đến hốc mắt hơi đỏ, chậm rãi đi tới gần cô đau lòng nói "Cổn Cổn, sao lại gây đến như vậy."
Theo bản năng Viên Cổn Cổn trốn phía sau Hắc Viêm Triệt, nhìn nhìn bà không biết nên nói cái gì.
"Sao vậy? Con không nhận ra vú Bạch sao?" Quản gia Bạch nhìn ánh mắt xa lạ của cô, nhíu mày.
"Cô ấy mất trí nhớ, vú Bạch." Hắc Viêm Triệt động viên nắm tay Viên Cổn Cổn, nhàn nhạt nói.
"Mất trí nhớ..." Quản gia Bạch ngẩn người, càng đau lòng hơn.
"Vú Bạch, đi chuẩn bị trà chiều đưa đến phòng tôi." Hắc Viêm Triệt không muốn bà hù dọa Viên Cổn Cổn ở sau lưng, nhìn bà một cái ý bảo bà đừng quá kích động.
Quản gia Bạch hiểu ý gật gật đầu, xoay người rời đi.
Viên Cổn Cổn nhìn bóng lưng mất mác của bà.
Hắc Viêm Triệt sờ sờ đầu của cô, nhẹ giọng nói "Không sao, từ từ em sẽ nhớ ra."
"Ừm..." Viên Cổn Cổn nhẹ nhàng lên tiếng, kéo ra nụ cười ngọt ngào.
"Đi thôi, đi xem phòng của em." Hắc Viêm Triệt dắt cô chạy lên lầu.
Phòng ngủ chính.
Viên Cổn Cổn ngơ ngác nhìn tấm ảnh cưới lớn treo trên tường ở đầu giường, cô gái trong ảnh chụp có dáng người và khí chất hoàn toàn khác với trước mắt, mập mạp đầy đặn, cô mặc quần váy cưới đuôi dài trắng tinh, cười tươi như hoa, hai cái lúm đồng tiền đáng yêu tràn đầy hạnh phúc, mà ôm lấy eo cô là một người đàn ông, cả đầu tóc màu trắng, một đôi con ngươi màu tím nhạt cũng làm cho anh hoàn mỹ không vết, môi của anh hôn lên cái trán của cô gái, tất cả nhìn như đều ấm áp như vậy, không khỏi làm cô nhìn đến ngây ngốc.
Hắc Viêm Triệt nhìn cô ngẩn người, không nhịn được kéo lấy eo cô từ phía sau, nói nhỏ ở bên tai cô "Đây là chứng cứ em gả cho anh."
Viên Cổn Cổn ngẩn người liền thu tầm mắt lại, tránh thoát khỏi ngực anh, tùy tiện nói "Thật sự là em quá gầy, không nhìn ảnh cũng không biết thì ra trước khi em sinh Hách Hách lại tròn như vậy."
Hắc Viêm Triệt hơi bất mãn cô tránh thoát, nhưng vẫn kiềm nén cảm xúc không vui xuống, tự nói với mình không thể gấp.
"Thả con... Xuống dưới..." Na Tịch Hách ngọt ngào ngây thơ nói.
Viên Cổn Cổn đặt cậu lên trên giường lớn.
Na Tịch Hách chớp mắt một cái nhìn chằm chằm vào tấm ảnh cưới, nhìn một lát lại đưa ánh mắt nhìn Hắc Viêm Triệt, một lúc sau mới hất mặt đi giống như là đang hờn dỗi.
Viên Cổn Cổn ngồi ở bên cạnh cậu sờ sờ mái tóc mềm mại tóc nhìn Hắc Viêm Triệt "Hách Hách có phòng riêng không? Con thích tự ngủ một mình."
"Có, bây giờ em muốn đi không?" Hắc Viêm Triệt nhìn Na Tịch Hách buồn bực không hé răng, nhàn nhạt nói.
"Để sau được rồi, con mới vừa..."
"Con... Muốn đi..." Không đợi Viên Cổn Cổn nói xong, Na Tịch Hách liền ngắt lời của cô.
"Con muốn đi ngủ sao? Hách Hách." Viên Cổn Cổn không hiểu nhìn cậu.
Na Tịch Hách không để ý cô chỉ nhìn Hắc Viêm Triệt.
"Vậy đi thôi." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói xong, đi trước.
Viên Cổn Cổn muốn ôm Na Tịch Hách rời giường, ai ngờ cậu tự xuống giường, lắc lắc thân mình nhỏ bé đi theo phía sau Hắc Viêm Triệt, từ chối cô ôm.
Viên Cổn Cổn bất đắc dĩ thở dài, đi theo sau bọn họ.
Hắc Viêm Triệt mở cửa phòng cách phòng ngủ chính không xa, hờ hững nói "Đây là phòng của con."
Na Tịch Hách lảo đảo đi vào, bộ dáng vui vẻ vui vẻ thật đáng yêu, đương nhiên nếu vẻ mặt của cậu không nghiêm túc như vậy, sẽ càng đáng yêu hơn.
Không đợi Viên Cổn Cổn đi vào, cửa liền rầm một tiếng đóng lại, nhốt Hắc Viêm Triệt và cô ở ngoài cửa.
Viên Cổn Cổn nhìn Hắc Viêm Triệt, áy náy nói "Thật xin lỗi, có thể vì con không thấy anh Duệ, cho nên tâm trạng hơi không tốt."
Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn cửa phòng khép chặt trước mắt lại nhìn cô "Em nhất định phải khách sáo như vậy sao?"
Viên Cổn Cổn ngẩn người, lập tức cúi đầu nhỏ giọng thì thào "Đối với người không có trí nhớ như em, anh là người xa lạ em vừa quen, mặc kệ trước kia chúng ta từng xảy ra chuyện gì, em đều đã không nhớ rõ, em về đây với anh chính là muốn tìm lại trí nhớ trước kia, em chỉ là muốn biết, rốt cuộc hai năm trước đã xảy ra chuyện gì, như vậy, đối với anh, đối với em, đối với anh Duệ đều có thể có một công bằng."
Hắc Viêm Triệt nắm chặt hai đấm, lạnh lùng nhìn cô "Không cần em nhắc nhở anh cái sự thật chúng ta là 'người xa lạ' này!"
Nghe vậy, đầu Viên Cổn Cổn cúi càng thấp.
Hắc Viêm Triệt tràn ngập lửa giận không chỗ phát tán, chỉ có thể xoay người rời đi, để cô ở lại tại chỗ.
Viên Cổn Cổn nghe thấy tiếng bước chân của anh đi xa sau mới ngẩng đầu nhìn hướng anh rời đi, xoay người đi về căn phòng vừa đi ra.
********************
"Thiếu gia, ngàii đi đâu?" Quản gia Bạch bưng một cái khay bạc không hiểu nhìn Hắc Viêm Triệt nổi giận đùng đùng từ trên lầu đi xuống, hỏi.
Hắc Viêm Triệt nhìn bà lại nhìn thức ăn nhẹ trên tay bà, trong cơn giận dữ nâng tay gạt đổ khay bạc lạnh giọng nói "Không cần đưa lên, chúng ta 'người xa lạ' này không nên quấy rầy cô ta."
Quản gia Bạch nhìn anh, thở dài ngồi xổm xuống nhặt thức ăn nhẹ và bánh ngọt lên "Thiếu gia, sao lại tức giận như vậy, Cổn Cổn cũng không muốn mất trí nhớ, nhưng mà không có cách nào, chuyện đã như vậy ngài tức giận cũng không có ích gì, ngược lại sẽ hù dọa con bé."
Hắc Viêm Triệt nhìn bà, không nói gì.
"Thiếu gia, cho dù bây giờ đối với con bé chúng ta là người xa lạ thì thế nào chứ, dựa theo tính cách của Cổn Cổn, không đến hai tuần con bé sẽ hòa mình ở đây, ngài cho con bé thêm chút nhẫn nại, con bé sẽ ý lại ngài giống như trước đây vậy."
"Cô ấy sẽ vậy sao?" Hắc Viêm Triệt không xác định hỏi.
Ra mắt làm quen - Box chém gió - Xóm con Gái - Thôn con Trai - Ảnh thành viên - Câu lạc bộ Tuổi trẻ - Nhịp sống Teen - Cẩm nang vào đời- Truyện sáng tác - Truyện ngôn tình- Truyện teen hay - Truyện cười hay - Thư viện ảnh - Cộng đồng gamer
................
- Quyển 2 - Chương 174: Đây là phòng của anh!:
- "Thiếu gia quên rồi sao, sáu năm trước, lúc Cổn Cổn vừa tới đây thì chúng ta đều là người xa lạ của con bé, nhưng vừa mới qua bao lâu, chúng ta liền từ người xa lạ biến thành người nhà của con bé, con bé đơn thuần đáng yêu như vậy, muốn bước vào trong lòng con bé thì có bao nhiêu khó chứ." Quản gia Bạch cười cười, cầm lấy khay bạc đứng lên.
"Không giống! Bây giờ cố ấy không nghe lời chút nào!" Hắc Viêm Triệt nghiến răng nghiến lợi nói.
"Vậy ngài liền chiều con bé một chút, cưng chiều con bé một chút, đừng luôn nổi giận, như vậy sẽ làm con bé không dám tới gần ngài, ngài muốn như vậy sao?"
Hắc Viêm Triệt mấp máy môi, không nói gì.
"Thiếu gia, ngài ức hiếp Cổn Cổn lâu như vậy, cũng nên để tình hình hòa nhau một chút? Coi như con bé đang làm nũng với ngài là được." Quản gia Bạch cười cười, bởi vì trên mặt anh thay đổi vặn vẹo rất đáng yêu.
"Ức hiếp? ! Vú cảm thấy trước kia tôi không tốt với cô ấy?" Hắc Viêm Triệt nghe thế lập tức bất mãn nhăn lại mày.
Quản gia Bạch chỉ cười không nói.
"Phiền chết rồi !" Hắc Viêm Triệt mắng một tiếng, đi xuống lầu.
Quản gia Bạch nhìn bộ dáng vội vàng kích động của anh lắc lắc đầu, hai đứa nhỏ này...Vẫn phải nấu nhừ đây.
Ban đêm, Viên Cổn Cổn tắm rửa xong nằm ở trên giường lẳng lặng nhìn ảnh cưới, nét mặt như vậy, trước kia bọn họ rất yêu nhau sao? Nếu giữa bọn họ thật sự là hạnh phúc giống như bức ảnh, vì sao cô phải đi? Trên ảnh chụp dường như là cô rất hạnh phúc, rất thỏa mãn, nhất định là trước kia cô yêu người đàn ông này rất sâu đậm.
"Đang nghĩ cái gì?"
Một câu nói kéo Viên Cổn Cổn từ trong suy nghĩ trở về, liền giật mình nhìn nam chính trong hình đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng bị dọa của cô, nhàn nhạt nói "Sợ anh như vậy?"
"Anh đột nhiên xuất hiện đương nhiên là em sẽ sợ, anh đi thế nào mà cũng không có tiếng động..." Viên Cổn Cổn ngồi dậy hơi oán giận bĩu môi.
"Chúng ta nói chuyện." Hắc Viêm Triệt ngồi vào bên cạnh cô, thờ ơ nói.
Viên Cổn Cổn gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi yên, giống như học sinh đang chờ thầy giáo giảng dạy.
"Anh là người báo, có được khả năng đặc biệt, vốn là sống lâu từ 600 đến 700 năm, nhưng do quan hệ huyết thống của cha anh, anh không già không chết, mà em là một người bình thường, bởi vì kết hôn với anh, ký kết 'khế ước trọn đời' cho nên cũng có được thân thể không già không chết, về phần thằng nhóc thối kia, rất rõ ràng là kế thừa dòng máu của anh, vào lúc con năm tuổi sẽ bắt đầu biến thân lần đầu tiên, giờ phút này phải có anh ở bên cạnh con tự mình dạy, bằng không sẽ có nguy cơ chết non." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói, không ngoài dự tính nhìn vẻ mặt mơ màng của cô.
Viên Cổn Cổn ngơ ngác nhìn anh, một lúc sau mới hỏi "Không phải không già không chết sao? Vì sao sẽ chết non?"
"Điều kiện trước tiên là con phải sống qua năm tuổi." Hắc Viêm Triệt không biểu cảm trả lời.
"Vậy làm sao bây giờ? Hách Hách sẽ không xảy ra chuyện chứ?" Viên Cổn Cổn sốt ruột hỏi.
"Ở bên anh liền sẽ không." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nhìn cô, hơi ghen tị khi cô sốt ruột vì người khác.
Viên Cổn Cổn nhẹ nhàng thở ra nhỏ giọng thì thào "Nguy hiểm thật... Nếu không phải lần này gặp anh, đến lúc Hách Hách năm tuổi năm chẳng phải là sẽ nguy hiểm sao, thật sự là may mắn..."
"Anh nói cho em biết bí mật đó, có phải em cũng nên nói với anh chút gì không?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt.
"Anh muốn biết cái gì?" Viên Cổn Cổn ngốc nghếch mắc mưu.
"Anh hỏi, em sẽ thành thật trả lời?"
"Chỉ cần em biết." Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn gật gật đầu.
"Em và Na Tịch Thịnh Duệ ngủ cùng nhau?" Hắc Viêm Triệt đè nén không vui trong lòng xuống.
"..." Viên Cổn Cổn nhìn anh, đỏ mặt.
"Đúng? Hay không?"
"Đúng..." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng đáp.
"Làm tình không?" Hắc Viêm Triệt gần như là hung tợn phun ra ba chữ kia.
"Không...không có..." Viên Cổn Cổn ấp úng, bị ánh mắt sắc bén của anh đâm thủng.
"Hôn môi?" Hắc Viêm Triệt tiếp tục hỏi.
"Anh...Anh..." Mặt của Viên Cỏn Cổn đỏ giống như bị người ta nấu chín, lắp bắp nói không nên lời.
"Có đúng hay không?" Hắc Viêm Triệt lạnh giọng nói.
Viên Cổn Cổn quay đầu tránh né ánh mắt anh.
"Hừ." Hắc Viêm Triệt nặng nề hừ lạnh một tiếng, nằm ở trên giường đưa lưng về phía cô.
Viên Cổn Cổn bóng lưng anh cương tại chỗ không biết nên làm như thế nào mới tốt.
Qua một lúc lâu, Hắc Viêm Triệt còn không có ý ngồi dậy, Viên Cổn Cổn không nhịn được đẩy nhẹ vào anh nhỏ giọng meo meo "Anh đừng ngủ, muốn ngủ thì về phòng anh ngủ đi."
"Đây là phòng của anh." Hắc Viêm Triệt xoay người không vui nhìn cô, tức giận kéo chăn qua phủ lên người.
"Nhưng rõ ràng anh nói đây là phòng của em." Viên Cổn Cổn bất mãn trề miệng, tính trẻ con đoạt lấy chăn trên người anh, ôm vào trong ngực.
"Nói nhảm, chúng ta là vợ chồng, phòng của em đương nhiên chính là phòng của anh, đưa chăn cho anh." Hắc Viêm Triệt vừa nói vừa vươn tay đến đoạt chăn trong lòng cô.
"Không cho... Anh đổi phòng khác, em thích phòng này." Viên Cổn Cổn ôm chặt chăn chơi xấu xoay người đưa lưng về phía anh, đề phòng không cho anh cướp lại.
"Anh không đổi, anh cũng thích phòng này." Hắc Viêm Triệt ôm cô từ sau lưng, gãi ngứa cô.
"A... Đừng gãi, em ngứa..." Viên Cổn Cổn lập tức nhích tới nhích lui giống như bọ chét, vừa trốn vừa không nhịn được cười.
"Hư, em kêu lớn tiếng như vậy không sợ đánh thức thằng nhóc thối kia sao?" Hắc Viêm Triệt vươn tay che miệng Viên Cổn Cổn, nhìn hai gò má ửng hồng, mắt to sáng lấp lánh của cô.
Ra mắt làm quen - Box chém gió - Xóm con Gái - Thôn con Trai - Ảnh thành viên - Câu lạc bộ Tuổi trẻ - Nhịp sống Teen - Cẩm nang vào đời- Truyện sáng tác - Truyện ngôn tình- Truyện teen hay - Truyện cười hay - Thư viện ảnh - Cộng đồng gamer
................
- Quyển 2 - Chương 175: Biến thái sẽ không nói lý!:
- Viên Cổn Cổn thở phì phò ngơ ngác nhìn anh, liền mất hồn, hoàn toàn không phát hiện mình đã bị anh đè ở dưới thân thể.
"Tiểu Bàn..." Hắc Viêm Triệt không tự chủ được gọi ra tiếng.
Viên Cổn Cổn nhìn đến gần như là quên hô hấp.Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
Mặt của hai người càng ngày càng gần, gần đến lông mi cũng 'chém giết' nhau, cũng có thể nghe thấy tiếng tim đập và hơi thở của đối phương, Hắc Viêm triệt nới bàn tay to đang phủ trên miệng nhỏ nhắn của cô ra, nhắm mắt lại nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Viên Cổn Cổn mở to mắt đẹp, lẳng lặng nhìn khuôn mặt anh gần trong gang tấc, lông mi dài dài giống như cây quạt nhỏ, lúc này chỉ nhẹ nhàng bao trùm ở dưới hốc mắt của anh, làm anh nhìn như tao nhã xinh đẹp đặc biệt, dường như không phải là một người thật mà là mơ, vừa chạm vào sẽ tan.
Hắc Viêm Triệt dịu dàng dùng môi mình day nhẹ, Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn chạm nhẹ vào môi cô, sau khi cảm thấy cô không phản kháng mới thăm dò vẽ loạn, cắn nhẹ trên cánh môi cô.
"Ưm..." Viên Cổn Cổn than nhẹ ra tiếng, vươn tay đẩy đẩy bờ vai của anh.
"Đừng nhúc nhích... Chỉ hôn một chút, một chút là được rồi..." Hắc Viêm Triệt dùng giọng nói nhẹ nhàng nỉ non nói, làm cho không người nào có thể từ chối.
Viên Cổn Cổn nhìn anh, không biết vì sao bây giờ anh làm cho cô đau lòng, nhìn anh dè dặt cẩn thân giống như cô là thứ quý giá, dường như...Dường như anh đã chờ cô rất lâu, rất lâu rồi.
Không lâu thì Hắc Viêm Triệt đã xâm nhập vào môi cô, vốn là cái hôn dịu dàng lại trở nên hơi thô lỗ, bắt buộc cô dây dưa miệng lưỡi với anh, Viên Cổn Cổn không biết nên làm như thế nào, nhưng thân thể lại bắt đầu đáp lại anh, cảm giác này không giống với lúc cô ở cùng anh Duệ.
Không biết qua bao lâu, mãi đến khi cô cảm thấy đầu óc trống rỗng, không thở được nửa, Hắc Viêm Triệt mới buông cô ra, mặt không đỏ hơi thở không gấp nhìn cô thở hào hển gương mặt ửng hồng, cười khẽ "Kỹ thuật vẫn còn kém, lượng hô hấp vẫn thấp như vậy, còn chờ dạy dỗ."
Viên Cổn Cổn vừa nghe, khuôn mặt vốn là rấtt hồng liền giống như trứng tôm bị nấu chín, nhìn anh bĩu môi, một đôi mắt to sáng lấp lánh không hề chứa tạp chất, hấp dẫn người khác hãm sâu.
Hắc Viêm Triệt vươn tay nhẹ nhàng miêu tả hình dạng ánh mắt cô, mang theo nhớ nhung vô hạn, từ lúc nào thì anh bắt đầu yêu cô ngốc này? Là lúc cô khờ khạo cầm cây thông bồn cầu đứng ở bên cạnh giường anh? Là lúc cô ngã vào trong lòng anh, lấy tay 'phi lễ' anh? Là lúc cô không sợ chết ngăn cản anh uống thuốc? Là lúc cô vừa mát xa cho anh vừa dùng giọng nói ngọt ngào nói giỡn? Hay là lúc cô khóc đến đáng thương hỏi anh vì sao phải khi dễ cô? Không biết...Anh hoàn toàn không biết từ khi nào thì anh bắt đầu yêu cô, anh chỉ biết là lúc anh phát hiện mình yêu cô, muốn thoát ra đã quá trễ rồi...
Viên Cổn Cổn hất mặt, nhỏ giọng meo meo "Rất khuya rồi, anh mau về ngủ đi."
"Em muốn anh về đâu ngủ? Đây là phòng của anh." Hắc Viêm Triệt nhìn nét mặt mất tự nhiên của cô, hơi không vui lạnh giọng nói.
"Vậy em đi ngủ cùng Hách Hách, ngày mai anh sắp xếp lại cho em một căn phòng khác là được." Viên Cổn Cổn nói xong muốn đẩy anh ra, lại phát hiện không cách nào di chuyển đc anh, mà anh cũng không có ý đứng lên
"Nghe rõ đây, chỗ này là phòng của 'chúng ta'." Hắc Viêm Triệt đè ép không vui trong lòng gằn từng tiếng nói.
Viên Cổn Cổn nhìn bộ dáng cưởng ép của anh như vậy, không khỏi cũng không vui, mấp máy môi nhẹ giọng nói "At before." (Trước đây)
Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, cơn tức liền bị một câu đơn giản như vậy khiêu khích.
"Em muốn đứng lên..." Viên Cổn Cổn né tránh ánh mắt bốc lửa của anh, nhỏ giọng meo meo.
"Em còn nhúc nhích nửa xem." Hắc Viêm Triệt cười lạnh một tiếng, cuối cùng không thể đèn nén nổi tính cách mạnh mẽ.
Viên Cổn Cổn ngẩn người, cương cứng tại chỗ.
Hắc Viêm Triệt tà mị kề sát vào lỗ tai cô nhàn nhạt nói "Em có thể không nhớ rõ trước kia chúng ta làm việc gì ở trên chiếc giường này nhưng anh nhớ rất rõ, nếu bây giờ em muốn 'nhớ lại' một chút, vậy em cứ tiếp tục khiêu chiến độ nhẫn nại của anh đi, nếu em không muốn thì anh đây khuyên em tốt nhất là nghe lời."
Viên Cổn Cổn nhìn anh, không rõ sao anh lại thay đổi thành một người khác, vừa nảy rõ ràng là dịu dàng như vậy...
"Muốn anh nhắc nhở em trước kia chúng ta làm chuyện gì không?" Hắc Viêm Triệt vươn tay vuốt nhẹ mặt cô, chậm rãi xẹt cổ, trên mặt treo một nụ cười thản nhiên nhưng lại không đến đáy mắt.
Đột nhiên Viên Cổn Cổn cảm thấy hơi ủy khuất, nước mắt lập tức vận sức tích tụ trong hốc mắt chờ phát động, vừa nhìn làm cho người ta thương mến, nhưng càng thúc giục dục võng người khác muốn khi dễ cô, nhất là vị ác bá trước mặt này, mà dường như là Hắc Viêm Triệt còn xấu xa hơn cả ác bá.
"Chúng ta ở trên chiếc giường này hôn môi, yêu, xoa nhẹ, vui thích, yêu, thằng nhóc thối kia chính là chứng cớ tốt nhất, em cũng không có cách nào phủ nhận, không phải sao?" Hắc Viêm Triệt khiêu khích khẽ cắn lỗ tai cô khiến cho cô run rẩy.
Viên Cổn Cổn bị bộ dáng hiện tại của anh dọa sợ, không nhịn được hừ nhẹ một tiếng, khóc lên.
Hắc Viêm Triệt lau chùi hết nước mắt của cô, nhìn bộ dáng nước mắt lưng tròng của cô, lạnh giọng "Cho dù em không nhớ rõ chuyện trước kia cũng không em gạt bỏ sự thật đã tồn tại này, Viên Cổn Cổn, em là vợ của anh, cho dù em mất trí nhớ hay không, em cũng là vợ của anh.
Viên Cổn Cổn bĩu môi dùng mu bàn tay che mắt, tự nhiên khóc.
Hắc Viêm Triệt nhìn động tác trẻ con, lửa giận cũng biến mất hơn phân nửa, vươn tay kéo tay cô, nhẹ nhàng in xuống một nụ hôn ở trên mặt cô "Anh thích nhất là nhìn bộ dáng em khóc, em còn khóc đi nửa anh liền không nhịn được muốn 'xâm phạm' em đấy."
"Biến thái." Viên Cổn Cổn bình luận không khách sáo.
"Biết là tốt rồi, ngàn vạn lần đừng chọc anh, biến thái sẽ không nói lý." Hắc Viêm Triệt gật gật đầu tiếp nhận từ hình dung này, lưu loát lật xuống từ trên người cô, kéo cô ôm vào trong ngực.
Ra mắt làm quen - Box chém gió - Xóm con Gái - Thôn con Trai - Ảnh thành viên - Câu lạc bộ Tuổi trẻ - Nhịp sống Teen - Cẩm nang vào đời- Truyện sáng tác - Truyện ngôn tình- Truyện teen hay - Truyện cười hay - Thư viện ảnh - Cộng đồng gamer
................
- Quyển 2 - Chương 176: Chiến tranh giữa cha và con trai?:
- Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi nhắm mắt lại không nói chuyện.
Hắc Viêm Triệt bộ dáng thỏa hiệp của cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, kéo chăn phủ lên bọn họ, nói câu ngủ ngon, sau đó tắt đèn, cũng nhắm hai mắt lại.
Viên Cổn Cổn vốn hờn dỗi không muốn để ý anh, nhưng cũng nhanh chóng phát ra tiếng hít thở đều đều, đã ngủ say, cuối cùng còn chủ động chui chui vào trong lòng Hắc Viêm Triệt, tìm vị trí thoải mái thở dài tiếp tục ngủ.
Hắc Viêm Triệt vuốt ve tóc của cô, hôn môi lên trên đầu cô, xa cách hai năm, rốt cục anh có thể ngủ ngon rồi.Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua cửa sổ mà vào,rắc rải lên thân người đàn ngủ say trên giường, chỉ thấy anh giật giật không yên, tay thon dài lung tung sờ lung tung ở trên giường, giống như đang tìm kiếm cái gì, không tới một giây ánh mắt người đàn ông lập tức mở, sốt ruột đứng dậy ra khỏi phòng.
Viên Cổn Cổn cầm cái chén nhỏ đúc cho Na Tịch Hách ăn từng muỗng từng muỗng, mà Na Tịch Hách lại nhăn lông mày xinh đẹp y y a a nói "Con...Tự ăn."
"Hách Hách lớn thật nhanh, cảm giác giống như mới nháy mắt con đã có thể nói, có thể đi rồi." Viên Cổn Cổn cầm chén đưa cho cậu, dịu dàng nhìn cậu.
Na Tịch Hách tiếp nhận chén, nhìn nhìn cô, không có hé răng.
"Hách Hách, con đừng không vui, nếu con không vui mẹ cũng sẽ không vui, mẹ biết con nhớ anh Duệ, nhưng anh ấy đi rồi, mẹ cũng không biết khi nào thì anh ấy sẽ về, hoặc nói căn bản là mẹ không biết anh ấy có về hay không, cho nên chúng ta đều phải học thói quen không có anh ấy, con hiểu không?" Viên Cổn Cổn vừa nói hốc mắt vừa đỏ ửng.
Na Tịch Hách tiếp tục ăn cơm, không có tiếp lời.
"Hách Hách, mẹ vẫn cho rằng mẹ yêu ba con cho nên mới có con tồn tại, trước kia mẹ cho rằng anh Duệ chính là ba con, liền chính là nơi trở về của mẹ, nhưng đột nhiên mẹ phát hiện mọi chuyện không phải như vậy, cái loại cảm giác này rất khổ sở, nhưng sự thật chính là sự thật, chúng ta đều phải chấp nhận, bộ dạng của con và anh ta giống nhau như đúc, ngay cả mẹ muốn phủ nhận cũng không có cách nào, con là con anh ta, là máu thịt của anh ta..." Viên Cổn Cổn nhẹ nhàng nói, cho dù cô không biết cậu nghe có thể hiểu được không.
Đúng lúc này, cửa bị mở ra thô lỗ, 'rầm' phát ra một tiếng vang thật lớn.
Viên Cổn Cổn liền giật mình, nhìn về phía cửa.
"Em, cái cô gái này sao lại thế này, rời giường cũng không nói một tiếng?" Gương mặt Hắc Viêm Triệt lạnh lùng đi qua kéo cô đứng lên hơi kích động lớn tiếng nói.
"Em..." Viên Cổn Cổn không biết vì sao anh tức giận lớn như vậy, hơi ngu ngơ nói không nên lời.
Đột nhiên một cái chén nhỏ nhẹ nhàng bay bổng, xuất hiện độ cong 'tao nhã' trên không sau đó đáp xuống trên đầu Hắc Viêm Triệt.
Hắc Viêm Triệt không hề phòng bị cứ như vậy mà cả đầu dính đầy đồ ăn.
"A... Hách Hách..." Viên Cổn Cổn kêu một tiếng, gần như là không dám nhìn sắc mặt xanh mét của Hắc Viêm Triệt.
"Không cho... Ông... Khi dễ mẹ..." Na Tịch Hách ngọt ngào ngây thơ nói, nhưng biểu cảm lại lạnh lùng không khác gì Hắc Viêm Triệt, trời sinh liền mang theo khí phách.
Hắc Viêm Triệt cười lạnh, không biết là nên khen thưởng lá gan của cậu hay là nên bóp chết đứa con trai bất hiếu này.
"Thật xin lỗi... Hách Hách còn nhỏ không hiểu chuyện, anh mau đi tắm rửa đi." Viên Cổn Cổn Cổn vừa nói xin lỗi vừa kiễng chân gạt bỏ cơm và thức ăn trên đầu anh.
Hắc Viêm Triệt đi tới gần Na Tịch Hách, đứng ở trước mặt cậu nhìn cậu, không nói chuyện.
Na Tịch Hách ngẩng đầu lên, vẻ mặt ông muốn thế nào đồ đáng ghét.
Viên Cổn Cổn nhìn bầu không khí rút kiếm giương cung, không khỏi nuốt nuốt nước miếng, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo Hắc Viêm Triệt, dùng giọng nói gần như là cầu xin "Hách Hách là con trai anh...Đừng so đo với con."
Tâm trạng Hắc Viêm Triệt vốn tối tăm nhưng vì những lời này liền sáng sủa lên, không khỏi kéo khóe miệng.
Na Tịch Hách lại nhìn anh bằng vẻ mặt khinh thường.
Đột nhiên Hắc Viêm Triệt ôm lấy cậu, giơ lên hơn đầu, sau đó quẹt hết toàn bộ thức ăn trên đầu anh lên trên quần áo cậu, cuối cùng còn lấy một cọng rau xanh ở trên đầu anh xuống, sau đó thì tâm trạng rất tốt đi ra khỏi phòng, trở về phòng tắm rửa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Na Tịch Hách đen kịt, cứng ngắc nhìn bóng lưng anh, nắm chặt nắm tay nhỏ.
"Ưm..." Viên Cổn Cổn nhìn cả người Na Tịch Hách tản ra khí lạnh, không biết nên nói cái gì.
Đột nhiên Na Tịch Hách vươn tay nhỏ bé, chỉ về hướng Hắc Viêm Triệt rời đi y y a a nói "Chán ghét...ông ấy."
Viên Cổn Cổn cười gượng vài tiếng, ôm lấy cậu đi vào phòng tắm "Đừng nóng giận, mẹ tắm cho con thơm thơm, sau đó lại làm đồ ăn ngon cho con."
Na Tịch Hách mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, không nói chuyện nửa.
Chờ Hắc Viêm Triệt tắm sạch sẽ, sảng khoái tinh thần đi đến phòng Na Tịch Hách, không ngoài dự đoán nhìn khuôn mặt căm thù của Na Tịch Hách.
"Tiểu quỷ, cha phải dẫn mẹ con đi ăn sáng, con có đi hay không?"
Na Tịch Hách không để ý anh, để mặc Viên Cổn Cổn dùng khăn lông lau tóc trắng ướt sũng của cậu.
"Đừng đi, có thể mang lên đây ăn không?" Viên Cổn Cổn vừa nói vừa cắm đầu máy sấy tóc dịu dàng sấy tóc cho Na Tịch Hách.
"Không thể, ăn cơm phải ăn ở nhà ăn." Hắc Viêm Triệt nhăn mày, nhìn động tác dịu dàng của cô.
"Vậy chờ em sấy tóc cho Hách Hách xong rồi em tự đi, anh đi ăn trước đi." Viên Cổn Cổn nhẹ nhàng nói.
Hắc Viêm Triệt không để ý cô, tự ý ngồi ở trên giường lớn.
Viên Cổn Cổn nhìn nhìn anh, cũng không nói cái gì nữa.
Không bao lâu thì Viên Cổn Cổn liền ngừng động tác sấy tóc, vừa mới chuẩn bị nhổ đầu cắm, liền thấy Na Tịch Hách bay bổng lên sau đó an ổn ngồi trên giường, lại thấy Hắc Viêm Triệt ngồi trên chiếc ghế nhìn cô từ trong gương nói "Tóc của anh cũng phải sấy khô."
Ra mắt làm quen - Box chém gió - Xóm con Gái - Thôn con Trai - Ảnh thành viên - Câu lạc bộ Tuổi trẻ - Nhịp sống Teen - Cẩm nang vào đời- Truyện sáng tác - Truyện ngôn tình- Truyện teen hay - Truyện cười hay - Thư viện ảnh - Cộng đồng gamer
................
- Quyển 2 - Chương 177: Căng chặt bụng em cũng phải căng ra cho anh!:
- Viên Cổn Cổn sờ sờ tóc của anh, sấy tóc cho anh.
Hắc Viêm Triệt nhìn nét mặt của Na Tịch Hách từ trong gương, cười đắc ý.
Na Tịch Hách hừ lạnh một tiếng, y y a a phun ra hai chữ "Con...Trước..."
Nụ cười của Hắc Viêm Triệt cương cứng ở trên môi, nhưng rất nhanh liền bắt đầu phản kích.
"Lúc mẹ con sấy tóc cho cha thì con còn chưa có sinh ra, đứa nhỏ thối."
Na Tịch Hách từ trên giường đứng lên vươn tay nhỏ bé chỉ vào anh lớn tiếng nói "Chú...Lão già...thối..."
"Cái gì? Con nói lớn tiếng một chút, giống như muỗi kêu." Hắc Viêm Triệt lấy tay nguấy nguấy tai, vẻ mặt khinh thường.
"Lão...điếc..." Na Tịch Hách cũng không yếu thế.
"Tiểu quỷ thối..." Hắc Viêm Triệt nhăn mày muốn nói gì đó, nhưng Viên Cổn Cổn lại tắt máy sấy tóc, nhổ đầu cắm, đứng ở giữa bọn họ bất đắc dĩ thở dài "Em đói bụng."
Hắc Viêm Triệt hừ lạnh một tiếng đứng dậy, dắt tay cô đi ra cửa.
"Đợi một chút..." Viên Cổn Cổn tránh tay hắn anh ôm Na Tịch Hách từ trên giường xuống, cười kéo tay phải nho nhỏ của cậu nhét vào giữa bàn tay to của Hắc Viêm Triệt, sau đó thì mình nắm tay trái của cậu đi ra cửa.
Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn cái tay mập mạp trắng mềm trong tay mình, không khỏi nhẹ nhàng nắm giữ, không nói nên lời cái cảm giác trong lòng là gì, chỉ cảm thấy tay của cậu rất nhỏ, rất non mềm, dường như chỉ dùng sức một chút sẽ hư mất.
Na Tịch Hách muốn thu tay mình lại, nhưng động tác nắm giữ nhẹ nhàng của Hắc Viêm Triệt làm cho cậu quên giãy dụa, chỉ có thể hất mặt không nhìn anh, không muốn thừa nhận cái loại cảm giác này cũng không tệ, tay anh, rất lớn, rất ấm áp, tuy con người thật đáng ghét nhưng tay cũng không tệ...
Nhà ăn
Theo thói quen Viên Cổn Cổn ôm Na Tịch Hách ở trên người nhưng lại bị Hắc Viêm Triệt chặn lại
"Không cần luôn ôm đến ôm đi, để con tự ngồi." Hắc Viêm Triệt ôm Na Tịch Hách từ trên tay Viên Cổn Cổn thả lên trên một cái ghế.
"Không sao, vừa rồi con cũng chưa ăn cơm xong, em muốn đúc con ăn trước." Viên Cổn Cổn vừa nói vừa vươn tay tới hướng Na Tịch Hách.
"Con có thể tự ăn." Hắc Viêm Triệt nhăn mày kéo tay cô trở về, nhét một cái muỗng vào trong tay cô "Em tự lo cho mình được rồi."
Viên Cổn Cổn đang muốn nói cái gì, nhưng Na Tịch Hách đã cầm lấy muỗng không khách khí bắt đầu ăn.
Hắc Viêm Triệt bắt đầu không ngừng gắp thức ăn vào trong chén Viên Cổn Cổn, thuận tay cũng gắp cho Na Tịch Hách.
Na Tịch Hách nhìn nhìn 'núi nhỏ' trong chén mình lại nhìn nhìn 'núi lớn' trong chén Viên Cổn Cổn, khinh bỉ liếc mắt nhìn Hắc Viêm Triệt một cái.
"Nhìn cái gì, con có thể ăn những thứ này sẽ rất tốt ." Hắc Viêm Triệt nhận thấy ánh mắt của cậu, không sao cả nói.
Na Tịch Hách quay đầu không để ý anh nửa, tiếp tục ăn.
"Đủ đủ... Em ăn không hết." Viên Cổn Cổn dời chén của mình đi, nhỏ giọng nói.
"Căng chặt bụng em cũng phải căng ra cho anh." Hắc Viêm Triệt đoạt lấy chén của cô tiếp tục gắp thức ăn.
"Em không cần." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu muốn cướp chén mình lại, nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của Hắc Viêm Triệt làm dừng lại, cứ thế mà không dám lấy lại chén trong tay anh.
Hắc Viêm Triệt vừa lòng cô thức thời, lại gắp mấy miếng thịt bò mới cầm chén để ở trước mặt cô, không cho từ chối phun ra một chữ "Ăn."
Viên Cổn Cổn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn chén lớn đầy đồ ăn trước mắt không biết nên bắt đầu ăn từ đâu.
"Mau lên, ăn sạch toàn bộ." Hắc Viêm Triệt cầm chiếc đũa gõ gõ chén của cô.
"..." Viên Cổn Cổn nhìn nhìn anh, bất đắc dĩ bắt đầu ăn.
Hắc Viêm Triệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò, nhìn thế nào cũng không thoải mái, anh vẫn là thích Viên Cổn Cổn mập mạp, ôm lấy dều là thịt kia.
Sau đó không lâu, Na Tịch Hách ăn cơm xong dùng khăn lau cái miệng nhỏ nhắn sau nhìn Viên Cổn Cổn đấu tranh với đồ ăn, thảnh thơi nâng ly thủy tinh uống một ngụm sữa.
Viên Cổn Cổn nhìn Na Tịch Hách, vội đứng dậy giả vờ nói "Hách Hách, con ăn no rồi nhất định là muốn đi ngủ, mẹ ôm con trở về phòng."
"Ngồi xuống." Hắc Viêm Triệt dịu dàng phun ra hai chữ, mắt tím không chớp mắt nhìn cô gái ngốc muốn chạy trốn kia.
"Em phải ôm Hách Hách về ngủ." Viên Cổn Cổn còn vùng vẫy giãy chết.
"Con không phải heo, sẽ không ăn no rồi muốn ngủ." Hắc Viêm Triệt nhìn Na Tịch Hách nhàn nhạt nói.
"Hách Hách, con muốn ngủ không?" Viên Cổn Cổn ôm tia hi vọng cuối cùng tha thiết mong chờ nhìn Na Tịch Hách.
Na Tịch Hách nhìn cô, lưu loát ném ra một chữ "Không."
Viên Cổn Cổn mấp máy môi, ngoan ngoãn ngồi về trên ghế.
Hắc Viêm Triệt nhét đũa vào trong tay cô, nhìn trong chén cũng còn hơn phân nửa đồ ăn, đè nén tính khí sắp bùng nổ nhàn nhạt nói "Mau ăn."
"Em ăn không vô." Viên Cổn Cổn khó xử nhìn anh.
Hắc Viêm Triệt vỗ bàn một cái, phát ra một tiếng bốp, chén trên bàn đều đang rung động.
Viên Cổn Cổn rụt rụt cổ, cực kỳ ủy khuất.
Hắc Viêm Triệt hít sâu một hơi, kéo ra một nụ cười 'dịu dàng', sau đó lấy chén của cô qua, cầm lấy muỗng múc một muỗng nhẹ giọng nói "Đến đây, há mồm."
Viên Cổn Cổn mấp máy môi, hơi hơi mở miệng.
Hắc Viêm Triệt không chút khách khí nhét vào.
Viên Cổn Cổn vừa nhai nuốt vừa nhìn anh lấy chén canh múc một muỗng đưa tới bên môi thử thử độ ấm sau đó lại đưa đến bên miệng cô, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên mấy hình ảnh, nàng cố gắng muốn thấy rõ nhưng lại vô ích.
"Sao vậy?" Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng cô ngẩn người, nhàn nhạt hỏi.
Viên Cổn Cổn chỉ nhìn anh, không nói chuyện.
"Không thoải mái?" Hắc Viêm Triệt buông chén xuống, vươn tay sờ sờ cái trán của cô.
Ra mắt làm quen - Box chém gió - Xóm con Gái - Thôn con Trai - Ảnh thành viên - Câu lạc bộ Tuổi trẻ - Nhịp sống Teen - Cẩm nang vào đời- Truyện sáng tác - Truyện ngôn tình- Truyện teen hay - Truyện cười hay - Thư viện ảnh - Cộng đồng gamer
................
- Quyển 2 - Chương 178: Đi dạo!:
- "Không có gì." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, hơi cô đơn.
"Thật sự ăn không vô hả ?"
"Ừ." Viên Cổn Cổn gật gật đầu.Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.
"Uống hết canh sẽ không miễn cưỡng em ăn nửa." Hắc Viêm Triệt chuyển chén canh qua trước mặt cô, đẩy chén cơm đi.
Viên Cổn Cổn nhìn nhìn chén canh trước mắt, nâng lên uống ùng ục ùng ục, liền nhanh chóng uống xong, lau miệng hơi khó chịu.
"Em rất gầy, từ hôm nay trở đi ăn nhiều một chút, nuôi lớn dạ dày, không cần giống như gà con mổ thóc." Hắc Viêm Triệt uống môt ngụm nước nhàn nhạt nói.
"Dạ." Viên Cổn Cổn lên tiếng không có ý kiến.
"Thay quần áo đi, chúng ta đi ra ngoài." Hắc Viêm Triệt đứng dậy chủ động ôm lấy Na Tịch Hách.
Na Tịch Hách nhìn anh, không có giãy dụa chỉ vươn tay lôi kéo tóc của anh.
Viên Cổn Cổn nhìn bọn họ, không khỏi lộ ra chút mỉm cười, bộ dạng bọn họ giống nhau, đôi mắt giống nhau, tóc giống nhau, cho dù đối với Hách Hách anh vẫn là người xa lạ, nhưng dòng máu trời sinh là không có cách nào phủ nhận, bọn họ là cha con.
"Đừng kéo loạn!" Hắc Viêm Triệt kéo móng vuốt nhỏ của Na Tịch Hách đang giở trò ở trên đầu anh xuống.
Na Tịch Hách bất mãn nhíu nhíu đầu mày, nhe răng trắng ra hung hăng cắn một cái ở trên mặt anh.
"Hách Hách hôn anh đấy, con rất ít chủ động thân thiết với người khác." Viên Cổn Cổn kinh ngạc nhìn động tác của Na Tịch Hách.
Hắc Viêm Triệt đẩy mặt Na Tịch Hách ra, chỉ vào trên mặt đầy nước miếng và dấu răng lạnh giọng nói "Em nhìn cho rõ, con là đang cắn không phải là hôn."
Viên Cổn Cổn cười gượng hai tiếng, xấu hổ muốn ôm Na Tịch Hách đi, lại bị Hắc Viêm Triệt né tránh.
"Em đi thay quần áo trước, anh ôm tiểu quỷ này đi thay." Hắc Viêm Triệt lau nước miếng trên mặt nhàn nhạt nói.
"Không cần, anh thay trước đi, em ôm Hách Hách đi thay là được rồi." Viên Cổn Cổn lại vươn tay, sau đó lại bị từ chối.
"Anh thay." Hắc Viêm Triệt kiên trì nói.
Viên Cổn Cổn nhìn bộ dáng không cho chống lại của anh, lại nhìn nhìn Na Tịch Hách không có dấu hiệu chống đối, gật gật đầu, đi về phòng.
Hắc Viêm Triệt nhìn Na Tịch Hách cũng ôm cậu trở về phòng của cậu.
Trong phòng
Hắc Viêm Triệt lấy ra một bộ quần áo trẻ em màu đen để trước mặt Na Tịch Hách, bắt đầu cởi áo cho cậu.
Na Tịch Hách nhìn bộ dáng không thuần thục của anh, cố ý nhích tới nhích lui khiến anh không cởi nút được.
"Đừng động!" Hắc Viêm Triệt mắng một tiếng không vui nhìn cậu.
Na Tịch Hách kéo khóe miệng phun ra một chữ "Ngốc."
Hắc Viêm Triệt nhìn tươi cười trào phúng của cậu không khỏi nhíu mày, vươn tay chỉ vào cậu làm một cái tư thế tay, chỉ nghe thấy tiếng vải bị xé nát, tiếp theo là toàn bộ quần áo trên người cậu đều biến thành mảnh nhỏ.
Na Tịch Hách liền vội vàng vươn tay che bộ vị quan trọng của mình, căm giận nhìn Hắc Viêm Triệt, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú nổi lên màu đỏ nhàn nhạt.
"Ngượng ngùng, không cẩn thận 'cởi' luôn quần lót của con rồi." Hắc Viêm Triệt lộ ra tươi cười đắc ý, trên mặt không hề có hối hận, nhìn không ra anh 'ngượng ngùng' chỗ nào.
"Đi...Ra." Na Tịch Hách oán hận nói, nét mặt rất thành thục, giọng nói rất đáng yêu.
"Không ra." Hắc Viêm Triệt khoanh hai tay trước ngực buồn cười nhìn bộ dáng lúng túng uốn éo của cậu.
Na Tịch Hách nhếch miệng nhỏ, đôi máu màu tím nhạt bắt đầu biến thành tím đậm.
Hắc Viêm Triệt nhìn cậu, xoay người lấy ra một cái quần lót khác từ trong tủ quần áo để bên cạnh cậu.
"Tự mặc hay cha mặc cho con?"
Na Tịch Hách nhìn anh, gần như là rít ra từ trong miệng "Tự... Mặc."
Hắc Viêm Triệt tao nhã nhún vai, 'lịch sự' xoay người không nhìn cậu.
Na Tịch Hách mặc quần áo xong lẳng lặng ngồi ở trên giường, oán hận trừng mắt nhìn bóng lưng Hắc Viêm Triệt.
Hắc Viêm Triệt xoay người lại nhìn bộ dáng cậu ăn mặc chỉnh tề ngồi ở trên giường, vươn tay chọc chọc mặt của cậu
"Nhóc con, con nghe đây, lúc ờ bên ngoài không thể dùng khả năng đặc biệt, cũng không thể tức giận liền đổi màu mắt, nếu không sẽ rất phiền phức, con cần phải hiểu rõ, thế giới luôn không tha một 'tộc khác' như chúng ta."
Na Tịch Hách quay mặt không để ý anh.
Hắc Viêm Triệt đứng lên ra khỏi phòng.
- - - - - - - - - - - -
Viên Cổn Cổn nhìn nhìn Hắc Viêm Triệt một tay nắm tay mình, một tay ôm Na Tịch Hách, không biết thế nào, đột nhiên cảm thấy thật thỏa mãn, có lẽ cô đã từng đã yêu anh rất sâu, cái loại cảm giác này trong mơ hồ cô còn có thể cảm nhận được đấy, tuy là nhạt nhưng lại tồn tại chân thật.
Na Tịch Hách nhìn Viên Cổn Cổn và Viên Cổn Cổn nắm tay thật chặt, mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, quay đầu đi.
"Tiểu quỷ, con muốn đi đâu?" Hắc Viêm Triệt nhìn Na Tịch Hách, thờ ơ hỏi.
"Tùy... Tiện." Na Tịch Hách không sao cả nói.
"Đi mua quần áo? Sở thú? Hay là khu vui chơi?" Hắc Viêm Triệt nhìn Viên Cổn Cổn.
"Nếu có thể em muốn đi đến nơi trước kia chúng ta từng đến." Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, trả lời.
"Chúng ta từng đi qua rất nhiều nơi, em muốn đi đâu?"
"Ừ... Đến nơi nào thường xuyên nhất?"
"Trong nhà và công ty."
"... Vậy thì đến công ty anh đi."
"Được, nhưng mà đi dạo một chút, chờ em tiêu hóa bữa cơm, bữa cơm tiếp theo em sẽ ăn được nhiều hơn một chút." Hắc Viêm Triệt vừa nói vừa thả Na Tịch Hách xuống trên mặt đất, nắm tay nhỏ bé của cậu nhàn nhạt nói "Còn con nửa, tự mình đi nhiều một chút."
Na Tịch Hách không có ý kiến cũng không nói gì, lắc lắc thân mình bước đi.
Cứ như vậy, Hắc Viêm Triệt một tay nắm tay vợ một tay nắm tay con, người một nhà chậm rãi đi dạo xung quanh ở biệt thự, tuy rằng nói không nhiều lắm, nhưng nhìn vào cũng là hình ảnh vô cùng ấm áp, quản gia Bạch nhìn bọn họ, lặng lẽ lau nước mắt ở khóe, thiếu gia trưởng thành rồi... Trong lúc vô tình, ngài ấy đã là cha , trải qua lần này ngài ấy sẽ phải bắt đầu học biểu đại tình i cảm của mình, bà chỉ hy vọng ông trời đừng trêu cợt người có tình nửa, để cho bọn họ luôn luôn hạnh phúc như vậy.
Ra mắt làm quen - Box chém gió - Xóm con Gái - Thôn con Trai - Ảnh thành viên - Câu lạc bộ Tuổi trẻ - Nhịp sống Teen - Cẩm nang vào đời- Truyện sáng tác - Truyện ngôn tình- Truyện teen hay - Truyện cười hay - Thư viện ảnh - Cộng đồng gamer
................